Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 81 Tai nạn nghề nghiệp (tiếp) – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 81 Tai nạn nghề nghiệp (tiếp)

Phùng Giản là người đầu tiên nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, đang muốn đi qua nhìn xem Niệm Tưởng thế nào.

Cô nàng luôn cảm thấy vị người nhà của bệnh nhân kia có chút bất thiện, kết quả là còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy một tràng tiếng ào ào vang lên.

Tiếng một người phụ nữ chửi rủa vang lên sắc nhọn: “Cô là bác sĩ sao? Cô như vậy mà làm bác sĩ ư, cô đừng hại chết người ta chứ … Cô nhìn đi, cô biến con gái tôi thành như vậy, cái gì ở trong hàm rang nó, cô nói đi, bây giờ làm sao?”

Trong lòng Phùng Giản giật mình, cô nàng chạy vài bước tới, liền thấy Niệm Tưởng đứng ở bên cạnh bàn khám, cả khuôn mặt trắng đến mức dọa người, ánh mắt mang áp lực nhìn người phụ nữ đối diện, cô muốn giải thích: “Dì trước hết hãy nghe cháu nói, bây giờ chúng ta cần nhất …”

“Không cần nghe, gọi viện trưởng các người xuống đây cho tôi. Cái gì bệnh viện tốt, bác sĩ tốt, kỹ thuật như vậy mà đi khám cho người ta, viện trưởng các người không muốn làm ăn nữa à?” Mẹ Trịnh Dung Dung giận dữ, lại gạt phăng một chồng hồ sơ từ kệ bên cạnh xuống.

Tiếng ào ào lại vang lên, hồ sơ đã chỉnh sửa hoàn hảo nằm phủ kín mặt đất, có mấy cái trực tiếp văng trúng mặt Niệm Tưởng.

Cô cúi đầu nhìn tên trên hồ sơ, chỉ cảm thấy huyệt thái dương càng giật lợi hại. Trên mặt còn có vết cào hồng hồng do việc phát sinh vừa rồi, cô không kịp bảo vệ mình liền lãnh trọn bạt tay, mặt bị ngón tay của mẹ Trịnh làm sướt da, giờ phút này cũng bắt đầu cảm giác được đau nhức, làm cho toàn bộ đại não của cô trong nháy mắt trống rỗng.

Phùng Giản thấy một màn như vậy, nhất thời đầu cũng tê rần, nhanh chóng lại gần hộ sĩ đang xem chuyện cùng mình, nhẹ giọng dặn dò: “Nhanh chóng gọi bác sĩ Từ đến, nói Niệm Tưởng bên này đã xảy ra chuyện.”

Thấy hộ sĩ chạy đi, Phùng Giản hít một hơi thật sâu, đi vào.

Đầu tiên là nhìn thấy cô bé nằm trên bàn khám đang khóc to, lại quan sát người phụ nữ đang bạo giận, cô nàng khẽ liếm môi, hắng giọng một cái, tham gia: “Niệm Tưởng, xảy ra chuyện gì?”

Niệm Tưởng còn có chút mê mang, hoảng hốt, thấy có người gọi tên mình mới ngẩng đầu lên. Phùng Giản thế này mới thấy rõ dấu tay trên mặt Niệm Tưởng, vừa thấy lửa giận cũng bùng lên…

“Trên mặt cô làm sao vậy?” Phùng Giản lại gần nhìn cho rõ, “ách” một tiếng.

Niệm Tưởng có làn da trắng sứ, vết thương này liền thấy rất rõ ràng dữ tợn, hơi sưng đỏ, hiện lên trên mặt trắng nõn của cô, còn có vài chỗ bị trầy xước rách da.

“Tôi không sao…” Niệm Tưởng giơ tay sờ mặt một chút, đầu ngón tay vừa tiếp xúc lên, mới phát hiện vết thương trên mặt có chút nghiêm trọng. Cô cắn môi dưới, cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời.

Trong lúc đầu óc choáng váng, được Phùng Giản dùng sức cầm tay, thế này cô mới lấy lại vài phần lý trí, ngắn gọn nói: “Lúc thông tủy, đầu khoan bị gãy ở trong răng.”

Phùng Giản đang muốn nói cái gì đó, mẹ Trịnh đột nhiên tiến lên, nâng tay lên, lại là một bộ dạng muốn động thủ: “Cô đương nhiên là không sao rồi, đầu khoan đâu có gãy trong răng của cô, là gãy trong răng con gái tôi! Nói cái gì phải cắt bỏ tủy, đó đều là thương tổn ngoài ý muốn, hậu quả ai gánh vác?”

Đầu ngón tay va chạm vào cô thì hơi dùng lực, bóp nhẹ tay cô một chút: “Trước tiên dẫn bệnh nhân đi xuống chụp phim, xác định vị trí mũi khoan.”

Niệm Tưởng không dám trì hoãn, mang theo Trịnh Dung Dung đi xuống lầu chụp phim.

Mũi khoan đã chọc qua khỏi ống tủy, nên cần làm thủ thuật cắt bỏ.

Từ Nhuận Thanh nhìn phim, khẽ nhíu mày một cái, nhưng chỉ trong chớp mắt vẻ mặt của anh lại khôi phục như thường, dặn dò Niệm Tưởng đi chuẩn bị dụng cụ muốn dùng.

Thuốc tê, bông, …

Niệm Tưởng lấy xong, đang muốn lên lầu. Liền thấy người lúc này hẳn là nên ở trên lầu, giờ phút này đã đứng ở cửa phòng dụng cụ.

Thấy cô nhìn qua, Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn, thấy không ai chú ý, anh đi tới, thuận tiện đóng cửa lại.

Niệm Tưởng không hiểu, nhìn anh…

“Không cần thuốc tê.” Anh đi đến, từ trên khay lấy đi thuốc tê, “Âu Dương ở trên lầu đã gây tê cho bệnh nhân, anh xuống đây xem em.”

Anh giơ tay đỡ nhẹ mặt cô, hơi hơi nâng lên, đầu ngón tay vuốt ve chung quanh vết thương trên mặt cô. Chân mày càng nhíu càng chặt, biểu tình vốn ôn hòa trong nháy mắt liền âm trầm, đến mức như sắp nổi một trận bão táp.

“Ổn chưa?” Anh hỏi.

Niệm Tưởng gật đầu, chỉ hai chữ này, lại làm cho cô nghe được sự đau lòng trong lời nói của anh. Cho dù vụ việc vừa rồi cô đã khiếp sợ luống cuống, cảm thấy ủy khuất thì cũng chưa từng muốn khóc.

Lúc này đầu quả tim lại như là bị ai nhéo đau, chóp mũi chua xót.

Sau đó cảm giác được anh hôn lên, nụ hôn dừng ở trên trán cô, chỉ trong chớp mắt rồi rời đi rất nhanh.

Thanh âm Từ Nhuận Thanh có chút khàn khàn, nhẹ nhàng nhưng mang theo uy lực: “Khóc cái gì, có anh ở đây rồi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.