Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 79 Hứa hẹn – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 79 Hứa hẹn

Niệm Tưởng không có đặc biệt muốn đi nhà hàng… Vì thế, kết luận cuối cùng chính là, hai người đến quán ăn dưới khu nhà của Từ Nhuận Thanh, ăn canh cá chua…

Đúng vậy, đây là món mới gần đây Niệm Tưởng rất thích.

Kỳ thật Niệm Tưởng là người không có bất cứ yêu cầu gì trong hẹn hò, địa điểm tùy ý, chất lượng tùy ý, phương thức tùy ý… Duy nhất không tùy ý chính là đối tượng hẹn hò.

Lâm Cảnh Thư đối với một Niệm Tưởng chấp nhận nhân nhượng mọi thứ như vậy, nhìn rất là không được, anh chàng liền ở trước mặt Từ Nhuận Thanh châm lửa thổi gió: “Niệm Tưởng, như vậy rất không được. Em nghĩ xem, bây giờ đã vậy về sau kết hôn thì còn như thế nào nữa. Con gái thời kỳ đỉnh cao nhất là trước khi cưới, em phải đòi hỏi nhiều một chút, hiện tại bị bác sĩ Từ ăn hiếp như vậy, sau khi kết hôn em nhất định sẽ hối hận…”

Niệm Tưởng miệng nhai khoai tây sợi, nhìn bác sĩ Từ với biểu tình gặp biến không sợ hãi, cô quay đầu hỏi Lâm Cảnh Thư: “Bác sĩ Lâm, anh đã yêu đương mấy lần rồi?”

Lâm Cảnh Thư bắt đầu bẻ ngón tay, đếm, đếm, đếm tới cuối cùng tự mình cũng cười, nghiêm túc lúc lắc một ngón tay: “Một lần.”

Niệm Tưởng cười nhạt: “Qua năm nay bác sĩ Lâm liền thành người tam thập nhi lập, mới chỉ quen một người bạn gái…”

Rõ ràng cô chỉ dùng ngữ khí rất bình thản để nói tới, thậm chí không mang theo bất cứ sắc thái biểu tình gì, nhưng Lâm Cảnh Thư vẫn nghe được bên trong đầy mùi vị châm chọc.

Mới có ba tháng Niệm Tưởng đã bị “con đại sói xám” dạy dỗ từ một tiểu bạch thỏ trở thành đồng loại của mình rồi ư…

Thấy Lâm Cảnh Thư bị đả kích lớn, Từ Nhuận Thanh cũng không chút ái ngại tiếp tục bổ thêm một đao: “Việc sau khi kết hôn của tôi và Niệm Tưởng không cần bác sĩ Lâm bận tâm, khẳng định là sẽ phấn khích hơn nhiều, nếu so với ai đó qua tuổi trung niên mà chỉ có một mối tình vắt vai, giờ lại còn nằm trong nhóm độc thân.”

Trong lòng Lâm Cảnh Thư nhất thời như có ngàn vạn con ngựa chạy qua dày xéo. Anh chàng chỉ hơn Từ Nhuận Thanh “hư hỏng” một tuổi thôi mà…

————————————————————————————————————————————-

Vì thế, khi đi theo Từ Nhuận Thanh vào cổng chung cư, Niệm Tưởng nhớ tới chuyện này, cô quay người hỏi anh: “Có phải em thật sự không có yêu cầu gì…”

Từ Nhuận Thanh “Hửm” một tiếng, không rõ lắm cô nói đến chuyện gì.

“Anh xem người ta hẹn hò đều đi xem phim, công viên, ngồi thuyền du hồ… Lãng mạn quá đi. Em phát hiện, khi chúng ta hẹn hò… Trên cơ bản đều ở tại nhà anh…”

Bằng không thì chính là ở trong bệnh viện, lúc trực đêm.

Buổi tối lầu hai không có người, cô ngồi viết bệnh lịch, xem tài liệu, hoặc là luyện tập gắn mắc cài, lúc đó anh đều sẽ kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô. Trong tay cầm hoặc là một quyển sách, hoặc là một ly trà, an tĩnh ngồi bên cô, sau đó tại lúc cô làm sai anh sẽ điều chỉnh…

Đúng rồi… Có đôi khi cũng động tay động chân, động nói chuyện, cuối cùng y đức tiêu vong…

Giờ phút này anh nhìn cô, ánh mắt có tia nhu hòa tan ra, đáy mắt còn có một đám lửa nhỏ, bập bùng sáng chói.

Cô ngoan như vậy, tâm tư trêu đùa của Từ Nhuận Thanh nhất thời bị ép xuống, anh chăm chú nhìn đồng hồ, hỏi: “Bây giờ đưa em về?”

Niệm Tưởng ôm chặt anh, ở cổ anh cọ cọ vài cái, chỉ cảm thấy mùi hương trên người anh thật dễ ngửi lại thoải mái. Cái trán của cô dán vào sườn mặt anh, da thịt ấm áp chạm vào nhau, Niệm Tưởng muốn ôm anh mãi không buông, cô nghĩ nếu tách ra khỏi anh thì sẽ vô vàn luyến tiếc, rõ ràng rất nhanh…sẽ có thể gặp mặt nhau.

“Bên kia khi nào anh xong?”

“Còn phải vài ngày, đợi làm xong phẫu thuật…”

“Anh không ở bên, một mình em có chút lo lắng…” Cô lẩm bẩm một tiếng, bắt đầu ca thán: “Khi trám răng cho bệnh nhân sẽ lo lắng xuống tay nặng hay nhẹ, bọn họ chau mày em cũng khẩn trương. Bệnh nhân nhiều em cũng khẩn trương… Còn có trị tủy, khơi thông tủy luôn gặp trở ngại, cần nhiều kiên nhẫn hơn trước…bình thường em không phải như thế.”

Cô nói xong liền cảm thấy những khó khăn nhỏ chôn sâu ở đáy lòng không người chia sẻ bắt đầu bốc hơi.

Ở trong trường học kỳ thật đã có luyện tập qua, bây giờ cũng không phải là lần đầu tiên làm, nhưng gần đây luôn có loại cảm giác không có người tin cậy. Hơn nữa đối với công việc lại có cảm giác mệt mỏi, gặp vấn đề cũng không tự tin…

Loại cảm giác tiêu cực này ban đầu chỉ có một chút. Cô là người giỏi về điều chỉnh tâm tình, nên rất nhanh liền có thể đem những cảm giác kia chôn xuống. Nhưng những lúc suy sụp, không được thuận lợi thì loại cảm giác này càng dồn càng nhiều.

“Không phải có Lâm Cảnh Thư chỉ đạo sao?” Anh trấn an, xoa đầu cô một chút, cảm giác cảm xúc của cô suy sụp, anh cũng nhịn không được nhíu mày.

“Đúng, nhưng loại vấn đề này… Hình như là vấn đề của em.”

Ứng đối với tâm tính tiêu cực, loại tâm tính này nếu không nhanh chóng điều chỉnh tốt, thời gian lâu ngày sẽ gây phiền toái.

Từ Nhuận Thanh trầm mặc thật lâu, sau trầm ngâm nói: “Khi thực tập phải đối mặt với bệnh nhân thật sự mà không phải là các tiêu bản như còn trên ghế nhà trường, tự nhiên sẽ có những vấn đề giống như em nói, không thể dự liệu, cũng không thể nắm trong tầm tay, lúc này chỉ cần em dùng tất cả những gì em hiểu biết, đã học hỏi đến giải quyết nó. Đã quên mục đích ban đầu muốn làm nha sĩ rồi sao?”

Niệm Tưởng không nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tóc ở phía trước mặt cô bị rối vì lúc nãy cọ vào anh, Từ Nhuận Thanh giơ tay giúp cô vuốt thẳng, vén ra sau tai. Khi thu tay về thì ngón tay thuận thế điểm nhẹ trên chóp mũi cô: “Khi anh chưa trở lại, có vấn đề gì liền đi hỏi Lâm Cảnh Thư, anh ấy chưa bao giờ qua loa với các vấn đề công việc. Gặp phải những tình huống mà tự mình không có cách nào ứng đối cũng ném cho anh ấy. Em không cần đối mặt, về sau anh sẽ từ từ dạy em, thực tập chính là quá trình học tập, em đối với mình có yêu cầu quá cao. Không đạt tới mong muốn liền sẽ cảm thấy thất vọng… Nhưng không sao cả…”

Thanh âm của anh đột nhiên nhẹ xuống: “Không phải muốn trở thành một nha sĩ giỏi sao? Những điều này đều cần thời gian rèn luyện, cần em không ngừng học tập, không phải một lần là xong, cũng không phải một bước lên mây. Ít nhất, em bây giờ thái độ đối với bệnh nhân là rất chính xác.

Hơn nữa, em có anh. Anh sẽ cùng làm với em, chỉ dẫn cho em, làm nơi em dựa dẫm, bất cứ lúc nào em cũng có thể dựa vào anh, tin tưởng anh. Chẳng sợ đến lúc em trưởng thành có đủ tư cách của một nha sĩ, có thể một mình đảm đương… Niệm Tưởng, đây là lời hứa của anh.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.