Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 78 Thiên vị – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 78 Thiên vị

Bà nội ở một bên nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi mắt đi mày lại, cảm thấy rất là vui vẻ, bà cũng thật nhân ái tìm cái cớ đi về phòng trước, để cho hai người có không gian riêng tư.

Bà nội vừa đi, Niệm Tưởng lập tức lộ nguyên hình…

Từ trong mâm trái cây, cô tìm một quả xoài đưa đến gần chóp mũi khẽ ngửi. Xoài có hương vị lành lạnh còn mang theo vị ngọt, Niệm Tưởng nghĩ đến miếng thịt xoài thì nhất thời cảm thấy bụng cũng kêu rột rột.

Cô lại lục tìm con dao gọt trái cây, còn chưa cầm nóng trong tay đã bị Từ Nhuận Thanh đoạt lấy, anh cầm quả xoài ném lên trên một vài cái, ánh mắt đảo qua chọn nơi xuống tay.

Dao nhỏ xoay một vòng trong tay anh rồi dừng lại.

Cắt quả xoài từ bên trong ra ngoài, kế đến là bỏ hột, thủ pháp thành thạo xẻ ra từng miếng. Xong rồi mới đưa qua cho Niệm Tưởng, hiện tại cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào tay anh: “Được rồi.”

Ở một chỗ khác, mẹ Niệm lấy cớ đi phòng bếp hỗ trợ lại đang nhìn lén cảnh này…Nhìn thấy ánh mắt Từ Nhuận Thanh ôn nhu cắt xoài đưa cho Niệm Tưởng, tâm tư thiếu nữ tĩnh mịch nhiều năm của bà lại dâng trào.

“Ông xem Tiểu Từ kìa, khuê nữ của ông muốn ăn xoài, người ta tự tay gọt cho, gọt xong còn đưa cho khuê nữ của ông trước… đây là tốt đến cỡ nào. Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, ông có từng gọt xoài cho tôi lần nào không!”

Cha Niệm cố gắng hồi tưởng, vẻ mặt khuất phục trả lời: “Xoài thì một lần cũng không có, vì bà chỉ bảo tôi xẻ dưa hấu…”

Mẹ Niệm có chút nghẽn tim: “Lão Niệm, chúng ta kết hôn hai mươi mấy năm, ông có từng nghĩ tới ly hôn hay chưa?”

Cha Niệm gắp một đũa thức ăn nêm nếm thử, tốt… vừa ăn, còn là món ăn mẹ Niệm yêu thích nhất: “Không có.”

Mẹ Niệm tiếp tục nghẽn tim: “Vậy bây giờ ông suy nghĩ rồi chứ? Tôi cũng đã nghĩ hai mươi mấy năm…”

Cho là thật, cha Niệm thiếu chút nữa cắn gãy chiếc đũa, khiếp sợ quay đầu nhìn vợ: “Bà nói thật hay là nói đùa?”

Mẹ Niệm trợn trắng mắt nhìn chồng, tức giận trả lời: “Nói đùa.”

Cha Niệm: “…”

Loại nói đùa này sẽ ảnh hưởng hòa khí của gia đình mà, phải không!
Tuy rằng chỉ mới ba ngày không gặp, lại như đã rất lâu rồi.

Nhớ nhung và cô đơn là thứ có thể bào mòn ý chí một cách mạnh mẽ nhất. Nếu tay có thể đụng tới, vậy thì lập tức đến bên cạnh cô.

Niệm Tưởng vốn muốn ngủ một giấc trước rồi mới dậy ăn cơm. Một câu nói này của Từ Nhuận Thanh đã thành công làm cho cô tỉnh táo, cô ôm một góc chăn lăn long lóc từ trên giường ngồi dậy: “Bây, bây giờ sao?”

Anh cười khẽ một tiếng, trầm thấp hỏi lại: “Không thì thế nào?”

Nào có cái là “Không” …

Niệm Tưởng đột phá phòng tuyến của cha Niệm, đi xuống tới dưới lầu thì Từ Nhuận Thanh đã chờ ở đó, cửa kính xe đã hạ xuống, anh đang ngồi trong xe chờ cô.

Niệm Tưởng ngẩng đầu hướng mắt nhìn về tầng nhà của mình, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt cha Niệm ỉu xìu dài thườn thượt.

Cô nhịn không được bật cười, mở cửa xe ngồi vào thì nghe thấy Từ Nhuận Thanh hỏi: “Có phải chú Niệm lại…”

Anh không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ đương nhiên Niệm Tưởng có thể nghe hiểu, trong khoảng thời gian này tiếp xúc càng nhiều, Từ Nhuận Thanh càng biết rõ cha vợ tương lai của mình là một người có tính tình ấu trĩ cỡ nào, thích trêu chọc và đùa dai.

Mới một lần không lâu trước đó, Từ Nhuận Thanh đưa Niệm Tưởng về nhà, thuận tiện đi lên dùng cơm. Ăn cơm xong bà nội giống như là lơ đãng tán gẫu, đề tài cũng kéo đến trên người cha Niệm.

Nguyên văn là như vầy: “Ba của Niệm Tưởng, nhìn lớn tuổi như vậy nhưng có đôi khi lại như một đứa con nít, rất thích trêu đùa náo loạn, ở nhà thì thích đấu võ mồm với mẹ Niệm Tưởng. Niệm Tưởng luôn nói về sau tìm nửa kia cũng muốn tìm người giống ba mình như vậy… Ba Niệm Tưởng là con một, ở trong nhà cũng chỉ có một mình Niệm Tưởng, tự nhiên ai cũng muốn nuông chiều con bé hết mực. Nhất là ba của nó, cho nên, khi biết chuyện của con và Niệm Tưởng, chú Niệm con mới có nhiều cản trở, không phải như vậy mà cũng chính là như vậy…Chính là luyến tiếc khuê nữ, muốn tiếp tục giữ ở bên người cho nên mới xoi mói thế này.

Đời này của chú Niệm con nhìn vững vàng trôi chảy, nhưng ta và ông nội Niệm Tưởng cũng không có tích cóp cho nó bao nhiêu. Sự nghiệp bây giờ trên cơ bản đều dựa vào chính nó một tay làm ra, một mình gánh vác cả nhà, mấy chục năm vẫn như một, yêu vợ thương con, vì họ che gió chắn mưa. Tiểu Từ, con nhất định phải kính trọng.”

Từ Nhuận Thanh tự nhiên biết, cho nên được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng không sợ hãi.

“Các con là người trẻ tuổi có khát vọng của người trẻ tuổi, bà nội vốn định qua năm sau sẽ về lại thành phố J, cho nên nhân cơ hội này nói chút lời. Niệm Tưởng của chúng ta là một đứa nhỏ vô tâm vô kế, tính tình ấm áp. Niệm gia chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi mấy năm qua, đến khi con tiếp nhận tự nhiên cũng muốn quý trọng hơn. Sự việc trên đời rất khó mà nói trước, nhưng nếu có chuyện gì, bà nội vẫn hi vọng con có thể dung túng con bé, làm cho nó đời này đều bình an vui vẻ mà sống.”

Tâm sự thật giản dị, mà cũng thật đả động lòng người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.