Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 73 Mềm mại – Botruyen
  •  Avatar
  • 34 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 73 Mềm mại

Chủ Nhật, trước ngày đi ôn tuyền hội quán một ngày.

Từ Nhuận Thanh cùng Âu Dương đến bệnh viện đại học B để họp nghiên cứu phương án trị liệu cho bệnh nhân, một mình Niệm Tưởng ở lại phòng khám.

Cô đang viết bệnh lịch, dư quang khóe mắt quét thấy có người tiến vào, cô dừng bút, quay đầu nhìn lại.

Phùng Giản nâng cốc trà chậm rãi đi tới, thấy Niệm Tưởng mặt mày ngẩn ngơ, cô ấy dựa vào cạnh bàn làm việc, giơ tay nâng cằm của Niệm Tưởng, đùa giỡn: “ai u, tiểu nương tử nhà ai đang ngồi nhớ phu quân a…”

Niệm Tưởng ngoài khi bị Từ Nhuận Thanh trêu chọc đến đỏ mặt, thì đối với người khác cô lại có lực miễn dịch rất tốt. Cô đánh tay Phùng Giản, tiếp tục múa bút thành văn…

Vừa viết vừa hỏi: “Mỗi ngày hình như cô đều nhàn rỗi?”

Phùng Giản vén vén tóc, rất là ưu thương thở dài: “Cô lại không phải không biết, tôi được điều qua phòng nhàn hạ nhất trong bệnh viện mà.”

Phùng Giản được điều đi qua phòng khác, thời gian nhàn hạ tương đối nhiều, cô ấy vốn đi theo bác sĩ Lâm, cường độ công việc không thể ít hơn so với Niệm Tưởng. Nhưng bác sĩ Lâm đi công tác ba tháng, đột nhiên cô bị nhàn rỗi đến móc meo.

Hiện tại thật vất vả mới cho bản thân thích ứng với cảm giác nhàn hạ, làm cho chính mình thoải mái vui vẻ, kết quả, nghe nói bác sĩ Lâm lần này có thể về sớm hơn mấy ngày. Tin tức này dẫn đến gần dây Phùng Giản có chút không sung sướng, thở dài thở ngắn, mỗi ngày cứ như “Tây Thi” khóc thương sầu não: “Thật là rối rắm, vừa hi vọng nhìn thấy bác sĩ Lâm soái khí bức người của chúng ta trở về, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, phong cảnh như tranh, vừa luyến tiếc cái việc nhàn rỗi đã lâu…”

“Niệm Tưởng, đợi lát nữa chúng ta tan việc đi mua đồ bơi đi?”

Niệm Tưởng “A” một tiếng, trả lời: “Đồ bơi sao…”

Cô thiếu chút nữa quên mất việc này!

Phùng Giản nhìn gương mặt Niệm Tưởng có biểu tình kiểu “Tôi rốt cuộc nhớ ra, tôi đã quên mất chuyện quan trọng gì”, cô ấy lập tức “Hì” một tiếng, nhướng mày hẹn xong thời gian, thế này mới vui sướng rời đi.

Đến giờ tan tầm, Niệm Tưởng thay xong quần áo thì đứng ở cửa đợi Phùng Giản đi ra, thuận tiện nhắn tin cho bác sĩ Từ, hỏi xem đã xong chưa.

Từ Nhuận Thanh đang ở phòng trà nước, nghiêng mình dựa vào cửa sổ nhìn ra công viên của bệnh viện đại học B…

Khi đó anh không nhịn được muốn hôn cô, hiện tại anh vẫn muốn như vậy.

Trong tay anh còn cầm thìa, hơi hơi dời ra, liền cúi đầu xuống hôn cô. Niệm Tưởng thấy anh đột nhiên cúi đầu đến, cô nhanh chóng rút đầu lưỡi về, một giây sau, liền cảm giác môi anh phiếm chút thủy quang còn mang theo mùi hương rơi xuống, mềm mại lại ôn lạnh.

Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái, chỉ dừng lại trong chớp mắt liền rời đi, anh quay người như không có chuyện gì xảy ra, cho thêm gia vị vào canh xương…

Niệm Tưởng siết chặt bát, mặt đỏ đến mức như là một con cua bị luộc ——

Ừ, sáu năm bác sĩ Từ tự lập môn hộ cũng không phải là vô ích, trù nghệ tự nhiên không nói. Bất quá là trước đây không nhắc tới cùng Niệm Tưởng mà thôi, dẫn đến đêm nay cô vẫn luôn bị vây trong trạng thái phấn khởi vui mừng.

Ăn cơm xong, Từ Nhuận Thanh thu dọn bát đũa, đem Niệm Tưởng đang muốn giúp một tay xách đến trên phòng sách trên lầu. Đợi thu dọn xong phòng bếp, lúc trở ra, Niệm Tưởng đã khoanh chân ngồi trên tấm thảm mềm mại, trong tay cầm một quyển sách gì đó, nhìn hết sức chuyên chú.

Thời gian còn sớm, Từ Nhuận Thanh dứt khoát cũng rút một quyển sách, ở bên cạnh cô ngồi xuống. Nhưng không biết có phải là do cô ở bên cạnh hay không, anh thủy chung không tĩnh tâm được, cuối cùng dứt khoát để sách xuống, cầm tai nghe nghe nhạc.

Niệm Tưởng xem một hồi cũng bắt đầu thất thần, thấy anh ngồi tại cách đó không xa nghe nhạc, cô nghĩ nghĩ, lại gần, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng mà chọt chọt chân của anh. Thấy anh buông mắt nhìn, cô nghiêm túc ngồi xuống trước mặt anh, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Anh đang nghe cái gì?”

Từ Nhuận Thanh thấy rõ khẩu hình miệng của cô, nhưng anh không trả lời, chỉ là giơ môi lên cười cười, tươi cười thật ôn nhu, Niệm Tưởng nhìn đến mức cảm thấy một mảnh ấm áp, lại cảm giác nụ cười kia có chút chọc người, đầu quả tim cô cũng ngứa ngáy.

Anh ngoắc ngoắc ngón tay, đợi Niệm Tưởng tới gần, anh mới lấy xuống tai nghe đội lên cho cô… Sau đó, cúi đầu hôn cô.

Đầu quả tim bị ngứa ngáy lập tức liền dừng lại, thay vào đó là cảm giác tê tê dại dại, xương cốt cũng muốn nhũn xuống.

Niệm Tưởng nắm chặt quần áo thoải mái ở nhà của anh, một giây sau, liền bị anh cầm lại tay, anh hơi nghiêng người quá mức, nụ hôn càng thêm sâu sắc, mềm mại và ướt át.

Thế cho nên, Niệm Tưởng từ đầu tới đuôi… Đều không thể nghe ra đó là bài hát gì…

Thậm chí, ngay cả ca từ cũng đều không thể nhớ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.