Gần như là trong nháy mắt đó, Từ Nhuận Thanh liền cúi đầu xuống, chóp mũi sượt qua sườn mặt cô mang theo cảm giác lành lạnh.
Sau đó, Niệm Tưởng liền nhìn thấy trong đáy mắt anh tràn ra một ngọn lửa, sáng bừng đến kinh người. Bên trong tựa hồ có ngưng kết băng lăng, ánh sáng tràn ra chiếu lên từng tầng từng tầng đóa hoa tuyết.
“Không học cũng biết?” Thanh âm của anh trong nháy mắt càng thêm trầm khàn.
“Em là cô bé rất thích học hỏi.” Niệm Tưởng biết, ánh mắt anh mang theo sự xâm lược không chút nào che dấu là đại biểu cho cái gì, nhưng cô không sợ hãi, biết anh sẽ không làm gì mình, cho nên cô mới bạo gan trêu chọc: “Tò mò, thì sẽ thực hành…”
Cô vòng tay ôm anh làm nũng, dán sát người mình vào người anh cọ cọ một chút. Cách lớp quần áo thật dày cũng có thể cảm giác được cả người anh chợt cứng ngắc.
Niệm Tưởng lại nhịn không được cười cười, thấy anh đang muốn ngẩng đầu phản công trở lại, nhanh chóng dựng lên ngón tay: “Năm phút… Anh một giây cũng không lãng phí.”
Từ Nhuận Thanh cầm lấy tay cô kéo đến phía sau lưng của cô, cánh tay thuận thế dùng lực một chút đẩy cô tiến về phía trước, triệt để vùi vào trong lòng anh.
Một tay còn lại nắm cằm của cô, cúi đầu hôn xuống.
Bờ môi của anh nóng bỏng, bởi vì vừa rồi hôn môi có chút thủy quang, anh nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, mềm mại, lại ôn nhu.
Sau đó bàn tay nắm tay cô dần thả lỏng, hướng lên trên gáy cô, chậm rãi chế trụ. Đôi môi kia cũng dời qua, dừng lại trên cằm của cô.
Mục tiêu của anh hiển nhiên không phải nơi này nên nụ hôn cũng không chuyên tâm, anh chỉ nhẹ nhàng ma sát một chút liền dọc theo sườn mặt cô rơi vào vành tai.
Hơi thở ấm áp kia liền ở ngay bên tai của cô, mỗi một cái hô hấp loạn nhịp đều được cô nghe rất rõ ràng thấu đáo.
Niệm Tưởng cảm thấy chính mình bị anh châm lửa từng chút từng chút một, cả người đều nóng lên.
Cô giật giật thân mình, lại cũng không biết là muốn tránh khỏi anh, hay vẫn là… Muốn gần anh hơn.
Tay Từ Nhuận Thanh ôm sau gáy cô hơi hơi giữ chặt, anh ngậm vành tai cô, đầu lưỡi khẽ liếm, phác thảo vài cái… Liền làm cho cả người Niệm Tưởng mềm nhũn ra, ôm anh giống như gấu Koala ôm cây, như thế nào cũng không buông tay.
Sau đó, ngón tay anh khẽ vén sợi tóc bên tai cô…
Niệm Tưởng còn chưa phản ứng kịp, môi anh đã khắc lên nơi mềm mại phía sau tai cô, nơi mềm mại nhất… nơi mẫn cảm nhất.
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên biết đây là điểm nhạy cảm của cô, mỗi lần hôn lên đó, nhìn cô từ từ nhắm hai mắt giống như mèo con biếng nhác, anh không tự chủ được liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
Niệm Tưởng lại ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ muốn cố gắng giảm bớt sự tồn tại, ít một chút… Ít hơn một chút nữa…
Cha Niệm không muốn thức sớm, nhưng muốn giữ hiếu tâm nên không hề do dự đem chuyện này giao cho… Niệm Tưởng.
Giữa trưa cô còn phải đi tập lái xe, cô cảm thấy thể năng của mình cạn kiệt nghiêm trọng, khả năng chịu đựng đang hạ xuống, yếu ớt như một đứa trẻ nhỏ, không có sức làm gì.
Từ Nhuận Thanh dù bận rộn hơn nữa thì giữa trưa cũng sẽ đi cùng cô đến sân tập, mỗi ngày, buổi sáng huấn luyện viên Cát dạy học lý thuyết, buổi chiều chính là dạy ở sân tập, nghe nói hiện tại trong sân tập, ông đã có phát biểu thế này: “Giữa trưa, ở chỗ này có một cô gái luyện xe, là cháu dâu họ của tôi. Giữa trưa tôi cũng không quản, vì cháu họ của tôi đã dạy bạn gái anh ta tốt lắm, tôi trở về chỉ cần nghiệm thu là được, hà hà! Các người đã luyện lâu như vậy còn không bằng cô gái vừa tới vài ngày này đâu.”
Các cô gái trong nhóm người tò mò hỏi thêm, huấn luyện viên Cát liền kể các tình huống đã gặp, khen Từ Nhuận Thanh và Niệm Tưởng lên đến trên trời…
Vì thế, vài ngày sau liền có người bắt đầu tụ tập luyện xe vào giữa trưa, hơn nữa, khi Niệm Tưởng chủ động nhường cho các cô gái luyện xe thì họ sôi nổi tỏ vẻ: “Chúng tôi chỉ là đến hơi sớm, thuận tiện đợi huấn luyện, cô cứ làm việc của mình đi…”
Niệm Tưởng: “…”
Sau khi bị vây xem hai ngày, Niệm Tưởng… Bỏ cuộc.
Từ Nhuận Thanh không quá hiểu lắm hỏi: “Tại sao không đi?”
Niệm Tưởng bĩu môi bất mãn: “Các cô ấy đều nhìn anh! Tròng mắt cũng muốn dính lên luôn!”
Từ Nhuận Thanh sáng tỏ, rất tự nhiên mà quen thuộc nói: “Ừ, họ nhìn thì mặc họ, mắt anh chỉ dính trên người em, không phải là được rồi sao?”
Mắt anh…
Chỉ dính…
Trên người em…
A, thật thẹn thùng. (*/w*)
Một câu này liền dỗ Niệm Tưởng đến không biết phương hướng …
Tiền đồ gì đây a!!!
Tuy rằng nhiều việc xảy ra, liên tiếp chồng chất nhưng cũng bất quá chỉ trong một tuần mà thôi. Trong khoảng thời gian này Thụy Kim và toàn thể công nhân viên đã xác định xong nơi đến của hai ngày nghỉ dưỡng.
Niệm Tưởng không hề nghĩ ngợi, liền quyết định đi hội quán ôn tuyền.
Vì thế, qua xong cuối tuần này, rất nhanh liền đón chờ hành trình đi ôn tuyền nghỉ ngơi.