Nói chuyện với người thông minh không thể nghi ngờ rằng mình sẽ bớt được một số việc sau đó, sau đề tài này, rốt cuộc Tống Tử Chiếu không nhắc tới bất kỳ đề tài mập mờ nào nữa. Lời nói và cử chỉ rất đúng mực, làm cho Niệm Tưởng không còn tồn tại chướng ngại nào trong lòng.
Trong phòng bao đốt huân hương nhàn nhạt, hương khí kia xông vào mũi làm cho lòng người thư giãn. Cô và Tống Tử Chiếu trò chuyện thêm một chút nữa, tinh thần cũng triệt để thả lỏng xuống. Cô dựa vào gối đệm mềm mại, mơ mơ màng màng suy nghĩ… Nếu như cô không kết giao cùng Từ Nhuận Thanh, hiện tại sẽ như thế nào?
Rất nhiều loại giả thiết được đặt ra, đến cuối cùng kết quả cũng hợp thành trống rỗng.
Rất nhiều chuyện giống như là đã định sẵn, lúc ta không hay không biết thì đã bị bàn tay vận mệnh dắt đến một chỗ.
Cô đang xuất thần, Nhâm Dĩnh đã đến đây gọi người.
Tống Tử Chiếu nghiêng đầu nhìn Niệm Tưởng, thấy thần sắc cô có chút mệt mỏi, anh nghĩ nghĩ, hỏi: “Có muốn gọi Từ sư huynh tới đón em về nhà hay không?”
Niệm Tưởng vẫn luôn xem thời gian, hiện tại mới hơn bảy giờ. Tuy rằng cô đã dự định về sớm hơn mọi người, nhưng cũng không nghĩ về sớm như vậy, cho nên cô chỉ do dự một chút liền lắc đầu: “Còn sớm, anh tùy ý đi, em tiếp tục xem mọi người hát.”
Tống Tử Chiếu vừa rời khỏi chỗ ngồi, Nhâm Dĩnh liền ngồi xuống chỗ anh vừa đi khỏi, sắc mặt cô ta do dự nhìn Niệm Tưởng, hiển nhiên cũng nghe thấy câu nói vừa rồi của Tống Tử Chiếu.
Cân nhắc một chút, Nhâm Dĩnh hỏi: “Cậu và bác sĩ Từ?”
Niệm Tưởng đang muốn đi ra ngoài hóng gió, ý tưởng này còn chưa biến thành hành động, liền bị những lời này của Nhâm Dĩnh trực tiếp bóp chết.
Cô ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Nhâm Dĩnh đang chằm chằm nhìn cô.
Nhâm Dĩnh bị biểu tình giả ngu của cô nhìn đến ngẩn người, cô ta ngẩn ra một chút, sau đó liền trực tiếp hỏi: “Cậu và bác sĩ Từ ở bên nhau đã bao lâu?”
“Chính xác mà nói chúng tôi quen biết đã sáu năm.” Niệm Tưởng tránh nặng tìm nhẹ, trả lời xong, bưng lên ly nước trái cây nhấp vài ngụm nhỏ, cô không cho Nhâm Dĩnh cơ hội, chỉ chỉ cửa: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí một chút, nơi này mùi huân hương quá nặng.”
Dứt lời, cô nhổm dậy bước đi, tốc độ nhanh như bị sói truy đuổi phía sau, Nhâm Dĩnh nhìn theo mà trợn mắt há mồm.
Làm gì chạy ghê thế?
Cô ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, thỏa mãn tò mò thôi mà…
Niệm Tưởng đi ra hóng gió không bao lâu thì Lan Tiểu Quân liền đi theo ra ngoài. Thấy cô đang nghiêng mình tựa trên tường gửi tin nhắn, Lan Tiểu Quân nhẹ nhàng đi qua, đụng vào cánh tay cô: “Làm sao vậy?”
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn Từ Nhuận Thanh, gò má của anh không ngừng được đèn đường lướt qua, hình dáng góc cạnh nam tính rõ ràng mà như hư ảo.
Kỳ thật, Niệm Tưởng đối với miêu tả về Từ Nhuận Thanh rất ít lại không có nhiều từ ngữ. Nhưng anh ở trong lòng cô, đều là tốt như vậy, tốt đến không gì sánh kịp.
Từ Nhuận Thanh nhẹ “hửm” một tiếng, vừa quay đầu, liền bắt được ánh mắt sáng ngời và trong suốt của cô.
Nhưng không thể che dấu… Cô rõ ràng nhìn anh như muốn chảy nước miếng.
Niệm Tưởng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nghiêm trang hỏi: “Em nghe Tống sư huynh nói, anh ở tại thành phố Z là nhân tài không được trọng dụng … Nhưng em cảm thấy, anh rất thoải mái vui vẻ.”
“Anh ta nói gì đó làm cho em mất hứng?” Từ Nhuận Thanh vẫn cố chấp suy đoán vấn đề “Vì cái gì không uống rượu cũng dính người” của cô.
Niệm Tưởng gãi đầu một cái, nghiêng đầu nhìn ngọn đèn bên đường, khẽ giọng bỏ lại một câu: “Không có, chính là… Có chút nhớ anh…”
Mà phương thức cô nhớ một người, biểu đạt trực tiếp nhất chính là… dính người. Cô không biết cách nói chuyện, ừ… Trên biểu đạt ngôn ngữ, Niệm Tưởng vẫn vô cùng tự mình hiểu lấy, cảm thấy chính mình thiếu thốn vốn từ.
Do bị cha Niệm độc hại quá nhiều, cô không quá hiểu được phương thức biểu đạt bình thường của xã hội.
Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn lại thì thấy Niệm Tưởng đang ngồi nghiêm túc, đầu nhìn ra ngoài cửa sổ… Chỉ là dáng ngồi này quá đoan chính, cứng ngắc…
Anh cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp vui vẻ, sau đó buông tay phải đang cầm lái, lướt đi qua, nắm lấy tay cô.
Niệm Tưởng sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn xuống.
Ngón tay anh thon dài đang từng chút một bao lấy tay cô, đem cả bàn tay cô nắm trọn trong lòng bàn tay anh. Vẫn là xúc cảm mềm mại ấm áp, quen thuộc đến mức làm lòng người an tâm.
Mơ hồ còn có thể ngửi được một mùi huân hương nhàn nhạt.
Tiếng đàn trong xe trầm thấp du dương lại khắc cốt, vài phần mập mờ, vài phần kiều diễm và vài phần lưu luyến.
Nắm tay như vậy, không hề lo lắng bất an, rồi lại làm tim Niệm Tưởng… đập thình thịch.