Tan làm, Niệm Tưởng đi nhờ xe của Từ Nhuận Thanh, thuận đường qua lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của bà nội, trong khoảng thời gian này cô hết sức bận rộn.
Mấy ngày hôm trước thì thi lý thuyết tại trung tâm lái xe, giữa trưa hôm sau liền đi ra sân tập lái. Cô cũng không có nhiều thời gian, chỉ có thể tranh thủ hai giờ nghỉ trưa mỗi ngày, chạy đi tập lái.
Sức khỏe của bà nội tạm ổn, tuổi lớn nên càng yếu, thêm phần hay bệnh nên tim cũng không tốt lắm. Ngoài cao huyết áp, đường trong máu cũng hơi cao.
Cha Niệm nghiên cứu xong kết quả của bà nội Niệm Tưởng, ông lên kế hoạch điều dưỡng sức khỏe cho bà nội. Hơn nữa, mỗi ngày ở nhà, mẹ Niệm đều hầm canh bổ dưỡng, lại dẫn bà nội ra ngoài rèn luyện sức khỏe. Cứ như thế vài ngày, sức khỏe của bà cũng có khởi sắc.
Có đôi khi, Niệm Tưởng nhớ tới câu nói kia của Từ Nhuận Thanh, anh nói “Chuyện còn chưa phát sinh, việc em phải làm bây giờ không phải là buồn lo vô cớ, mà là quý trọng”, lúc đó cô sẽ có cảm giác an tâm không nói nên lời.
Giờ phút này, Niệm Tưởng…
Đang chuyên tâm nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, từ kính chiếu hậu nhìn ra bên ngoài xe, cách đó không xa có một đường vạch màu trắng bắt mắt. Cô nhanh chóng đánh tay lái, chậm rãi lùi xe vào, sau đó, nhìn thấy khoảng cách bánh xe cùng vạch trắng từng chút từng chút một… được rút ngắn, cuối cùng nằm lên trên vạch…
Niệm Tưởng “Haiz” một tiếng, đầu tiên là len lén nhìn quanh một chút, xem xét thầy hướng dẫn về nhà ăn cơm đã trở lại hay chưa, thấy không có ai, cô nhanh chóng đạp ga, nhích xe lên.
Niệm Tưởng chưa từng tiếp xúc qua với thầy dạy lái xe nào khác, nên cô cũng không cách nào xác định tính tình thầy Cát có dễ hay không. Nhưng mấy ngày qua, cũng không thấy thầy nổi giận lần nào. Bất quá, nghĩ đến cũng là do cô chọn thời gian xác thực là cố ý, đúng lúc thầy Cát về nhà ăn cơm…
Không chỉ thầy Cát, toàn bộ sân tập cũng trống rỗng không có mấy người.
Cô đang nghiêm túc nhắm đến vạch trắng ngay bên trái, liền nghe tiếng cửa xe bị kéo ra. Cô theo bản năng ghé mắt nhìn lại, thấy Từ Nhuận Thanh mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, anh thấy cô khiếp sợ trợn tròn mắt, nhịn không được nhắc nhở: “Còn không dừng xe?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, quay đầu nhìn về phía đầu xe, cô đã đi quá sang bên phải, nhức đầu thật…
“Sao anh lại tới đây?” Niệm Tưởng cố gắng điều chỉnh lại phương hướng, nghĩ lần này khẳng định xong rồi… Không phải cô không quay đầu xe ra được, mà do độ cong không chuẩn, xe sẽ không thể đậu vào gara đúng tiêu chuẩn.
“Vì cái gì không thể tới đây?” Ngữ khí của anh tự nhiên, sau đó liền nhìn kính chiếu hậu, cầm tay lái giúp cô điều chỉnh góc độ: “Đến sân tập sao không nói với anh?”
“Vậy cũng là trốn việc a… Em nào dám nói, anh có biết đó là cảm giác phạm tội mà không báo hay không…” Cô nói thầm, dứt khoát buông lỏng tay lái, tùy ý anh điều chỉnh lại phương hướng.
Từ Nhuận Thanh không tiếp lời, điều chỉnh tốt phương hướng xong, ghé mắt nhìn cô một cái.
Niệm Tưởng thấy vị trí cuối cùng đặt tốt, cô bắt đầu lui xe về lại.
Không biết có phải là do cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt của bạn trai bên cạnh hay không, sau đó lỗi sai của Niệm Tưởng rốt cuộc chỉ có thể dùng một bàn tay đếm được.
Ừm, cùng Lan Tiểu Quân chung giường, so với việc bị lôi kéo đi uống rượu còn kinh khủng hơn. Một cô gái uống say, còn có thể tự cởi hết quần áo của mình, năng lực sát thương thật là lớn nha.
Anh giơ tay vuốt nhẹ mái tóc cô, rồi đột nhiên cúi đầu…Hôn cô một cái.0 Gì, tình huống gì vậy?“Vốn là anh tưởng ngày kia…” Anh nói phân nửa, cũng không có nói tiếp.
Niệm Tưởng cái hiểu cái không…
Tay Từ Nhuận Thanh trượt xuống, nắm lấy tay cô, ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Đương nhiên nghĩ là, thời gian ngày kia của em sẽ thuộc về anh, cho nên mất hứng.”
Niệm Tưởng… Hình như là hiểu …
Cô hơi đỏ mặt.
Nghĩ nghĩ, cô nói: “Đưa tiễn vào buổi sáng, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm? Buổi chiều…”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thanh âm liền thấp xuống một cách khó hiểu: “Buổi chiều tới nhà em dùng cơm không?”
Dứt lời, trong nháy mắt bên tai Niệm Tưởng đỏ bừng.
Cô suy nghĩ mấy ngày nay, hơn nữa vốn đã tính như vậy, chuẩn bị chiều nay sẽ nói với anh …
Sau một lúc không nghe thấy anh trả lời, Niệm Tưởng kỳ quái ngẩng đầu, liếc mắt nhìn liền chạm phải ánh mắt cười của anh.
Từ Nhuận Thanh nâng khóe môi, ánh mắt kia trong veo lại thâm trầm, như là đá quý, đen đặc mà sáng bóng. Đáy mắt nổi lên ý cười rõ ràng, rất rõ ràng.
Làm gì… cười như vậy…
Niệm Tưởng thẹn quá thành giận, xoa xoa lỗ tai, quay người muốn đi, mới vừa đi một bước liền bị anh kéo cổ tay lại. Ngón tay ấm áp đặt trên da cô, hơi nóng lên: “Được.”
Một chữ mà thôi, anh cũng nói rất nghiêm túc.
Niệm Tưởng quay đầu nhìn anh một cái, nhìn gương mặt quen thuộc này, ánh mắt ôn nhuận này, đột nhiên cô cảm thấy, hết thảy trước mắt đều giống với sáu năm trước, không có gì thay đổi.
Chẳng qua là, dùng một chút thời gian chờ đợi, chờ đợi lẫn nhau, ở một ngày nào đó cả hai không hẹn mà cùng gặp, đúng lúc mà rất “vừa vặn” gặp lại.