Thấy Niệm Tưởng còn đang sững sờ, Từ Nhuận Thanh kéo cổ tay cô xuống, đến gần hơn vài phần, an tĩnh cúi mắt nhìn cô.
Từ Nhuận Thanh: “Còn muốn anh dỗ em?”
Niệm Tưởng do dự một chút, lắc đầu. Nhón chân lên, nhéo nhéo chóp mũi anh, lại hôn một cái lên cằm anh, cô mềm nhũn cọ lên: “Em dỗ anh.”
Từ Nhuận Thanh ngẩn ra, lập tức có chút dở khóc dở cười: “Như vậy cũng tính là dỗ?”
“Anh ngoan nào.” Niệm Tưởng không cảm thấy có gì không ổn, vỗ vỗ phía sau lưng của anh, ôm chặt hông anh, cọ cọ trước ngực anh: “Không cần làm em lo lắng.”
Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn cô, nhìn thật lâu, sau đó bỗng bật cười.
Lập tức lười biếng “Ừm” một tiếng, ôm lại cô, khóe môi anh ở phía sau tai cô nhẹ nhàng ma sát: “Được.”
Ánh sáng ấm áp trong phòng bếp, tư thế hai người ôm nhau càng thêm phù hợp với khung cảnh.
Niệm Tưởng chưa ăn cơm chiều đã chạy đi, lúc này cũng sớm đói bụng, cháo vừa nấu xong, liền không kịp chờ đợi, cầm thìa đi ăn thử. Trong nhà có cha Niệm, nếu không thì còn có mẹ Niệm, cơ hội cho Niệm Tưởng xuống bếp thực sự là ít đến đáng thương…
Cháo thịt nạc trứng muối này, là bởi vì mẹ Niệm có một đoạn thời gian rảnh rỗi, lấy cớ dạy Niệm Tưởng hầm cháo, mới để cho cô thử qua vài lần.
Từ Nhuận Thanh bưng bánh trứng gà đi phòng ăn, khi trở về phòng bếp lấy chén đũa, liền nhìn thấy cô như con chuột nhỏ ăn vụng, ngậm một miếng cháo, thỏa mãn đến híp cả mắt.
“Em cảm thấy em có thiên phú nấu ăn nha.” Niệm Tưởng nếm miếng đầu tiên, liền không nhịn được giơ ngón tay cái cho mình, nâng muôi gỗ hướng về anh, ý bảo: “Có muốn nếm thử hay không?”
Từ Nhuận Thanh nghe lời, há miệng chờ cô đút.
Niệm Tưởng cũng không hề mất tự nhiên, dùng thìa múc một muỗng nhỏ, cẩn thận thổi qua mới để sát vào môi anh.
Nhìn anh ăn, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Ngon không?”
Từ Nhuận Thanh đợi một lát, thấy cô bắt đầu sốt ruột, anh mới tiếp nhận cái thìa từ trong tay cô, múc thêm một muỗng: “Ngon, em làm gì cũng ngon.”
Niệm Tưởng được khen mà hưng chí, chui đầu vào sau lưng anh cọ một chút, làm tóc trên đỉnh đầu rối loạn, thế này mới đi phòng ăn bày chén đũa.
“Không cần đi bệnh viện sao? Bên Phương Tiểu Dương…”
“Ừm, anh đã hẹn lại ngày khác.” Từ Nhuận Thanh chia bánh trứng gà, gắp vào trong bát của cô, rồi mới tự nhiên hỏi: “Thứ hai tuần sau, Thụy Kim dự định tổ chức ra ngoài chơi hai ngày, ở thành phố gần đây, em có muốn đi chỗ nào hay không?”
“A?” Niệm Tưởng sửng sốt một chút, có chút ngẩn ngơ: “Địa điểm… em quyết định?”
“Ừm, em chọn.” Từ Nhuận Thanh không có chút nào cảm thấy tội lỗi khi lấy việc công làm việc tư: “Luôn cảm thấy sáu tháng cuối năm, thời gian trôi qua càng nhanh, lần này đi chơi về, mắt thấy sắp tiến vào kỳ nghỉ đông.”
Nghỉ đông, cũng chính là sắp hết năm.
Nhâm Dĩnh “Ơ” một tiếng: “Lát nữa còn phải trực đêm sao?”
Niệm Tưởng: “…” Làm gì nghĩ thuần khiết như vậy? _(:3ゝ∠)_
Một bàn ba người này, cứ như vậy câu được câu không, không khí quỷ dị…bao trùm.
Nhâm Dĩnh liền hỏi mấy vấn đề thực tập vì lấy cớ nói chuyện cùng Từ Nhuận Thanh, bất quá, phần lớn đều là Từ Nhuận Thanh quét tới một ánh mắt, Niệm Tưởng lập tức thay anh trả lời, thẳng đến khi Nhâm Dĩnh rốt cuộc nhìn ra cái gì, có chút mất hứng hỏi: “Niệm Tưởng, cậu giống như người phát ngôn của bác sĩ Từ…”
May mắn, Nhâm Dĩnh vừa dứt lời, đồ ăn cũng xong. Niệm Tưởng hận không thể lập tức kiếm cớ rời đi, nhanh chóng đi lấy, Từ Nhuận Thanh theo sau một bước, đối diện với sắc mặt có chút không quá dễ nhìn của Nhâm Dĩnh, gật đầu ý chào.
Nhâm Dĩnh “Ai” một tiếng, kêu Từ Nhuận Thanh lại, thấy anh dừng lại, cô ta lập tức nhếch miệng cười, hỏi: “Bác sĩ Từ, có thể cho em số liên lạc không? Em có vấn đề không hiểu, muốn thỉnh giáo anh.”
Từ Nhuận Thanh suy nghĩ một chút, mỉm cười cự tuyệt: “Hôn thê của tôi rất hay ghen, nếu nhìn thấy là con gái gửi tin nhắn, sẽ không vui.”
Nhâm Dĩnh nhất thời há hốc mồm 0. 0——
Gì, cái gì? Hôn thê?
Bác sĩ Từ khi nào thì… có hôn thê?
“Vậy anh…và Niệm Tưởng…” Nhâm Dĩnh vừa nói ra tên Niệm Tưởng, liền hối hận lập tức ngậm miệng, chỉ trong nháy mắt liền có vài phần khinh thường đối với Niệm Tưởng.
Từ Nhuận Thanh tự nhiên biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, quay đầu nhìn Niệm Tưởng đang đợi túi đồ ăn, cũng không có nửa phần muốn giải thích.
Chỉ khẽ gật đầu, quay người nhanh chóng rời đi.
Niệm Tưởng còn đang đếm thời gian, cả nửa ngày cũng không thấy Từ Nhuận Thanh theo kịp, chân mày nhíu lại, gương mặt mất hứng.
Còn tâm sự trò chuyện, có cái gì hay để nói. Người ta rõ ràng chính là có ý đồ a, anh không nhìn ra à.
 ̄ he ̄
Vừa oán thầm xong, liền thấy Từ Nhuận Thanh đi tới.
Niệm Tưởng nhịn không được quay đầu nhìn, còn chưa thấy được góc áo Nhâm Dĩnh, liền bị Từ Nhuận Thanh ấn đầu quay trở về.
Anh một tay xách túi đồ ăn, một tay rất tự nhiên nắm tay cô: “Có muốn tuyên thệ chủ quyền không?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, mơ hồ nhìn anh…
“Biết em sẽ không, cho nên tự anh làm.”