Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 66 Phát sốt – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 66 Phát sốt

Đêm đó Niệm Tưởng mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, ngủ không ngon.

Cố gắng cả nửa ngày, vẫn luôn không tự chủ được, nhớ tới những lần gặp nhau duyên phận cùng Từ Nhuận Thanh. Đầu tiên là ở bệnh viện đại học B…

Ký ức của cô vẫn dừng lại hình ảnh anh cô đơn trên hành lang, giống như không dính líu gì tới các bác sĩ, hộ sĩ đang bận rộn đi lại.

Đối với những gì liên quan đến anh, toàn bộ đều dừng lại tại một lần đó, anh cúi mắt nhìn cô trên bàn khám, một đôi mắt trong suốt xa xôi, như là núi xa, thần bí lại u trầm.

Sau này, liền biến thành một cái tên, vẫn bị cô ngộ nhận là “Đổng Vực”.

Ngẫu nhiên nhớ tới, thì lại có một trận tim đập loạn nhịp.

Ký ức cứ tuôn trào, hình ảnh cuối cùng dừng lại là ánh đèn mờ ảo trong phòng, sống lưng anh thẳng tắp, khuôn mặt ở dưới ngọn đèn tranh tối tranh sáng, anh đến gần cô từng chút một, khuôn mặt càng trở nên rõ ràng.

Hình như rất ít khi nhìn thấy anh cười, không bao giờ cười rộ lên, có cười cũng là như có như không. Biểu tình luôn nhàn nhạt…

Vừa rồi, cách anh một cái màn hình, anh lại nghiêm túc như vậy, nói cho cô biết: “Là anh đang mời em, đến gần thế giới của anh, không hề băn khoăn.”

Mỗi một chữ, đều làm Niệm Tưởng như lạc vào hư không, cảm giác không vững vàng.

Nhưng lại chân thật như vậy, cô đưa tay liền có thể chạm đến, khập khiễng nhưng có thể gặp được, chân chân thật thật tồn tại.

Cô cắn góc chăn, nhịn không được lại ở trên giường lăn hai vòng. Loại cảm giác này, được người mình thích yêu thích và quý trọng, thật sự là rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Hiện tại cô rất muốn đem cảm giác tràn đầy hạnh phúc này, nói cho người khác biết, loại cảm giác bởi vì một ánh mắt của anh, một câu nói hay một hành động tùy ý của anh, cũng làm cô thỏa mãn … cảm thấy hạnh phúc.

Bất quá, hiển nhiên hậu quả của việc suy nghĩ lung tung là…

Niệm Tưởng mệt mỏi vò đầu bức tóc, bưng ly nước đi ra phòng ngủ, vào phòng bếp lấy nước uống. Chờ cô đi ngang qua phòng khách thì thiếu chút nữa hoảng sợ…

Cha Niệm đang ngồi trên sô pha hút thuốc, đầu thuốc đang cháy phá lệ sáng ngời trong bóng đêm.

“Ba?” Niệm Tưởng kêu một tiếng.

Cha Niệm “Ừ” một tiếng, thanh âm thô lại khàn khàn: “Thức dậy làm gì?”
Niệm Tưởng bị anh ôm, nhất thời cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng trầm tĩnh lại, tựa vào trong lòng anh. Nghe được câu hỏi mềm mại này, trong lòng cô nhất thời toát ra cảm xúc chua xót.

Cô buồn buồn “Dạ” một tiếng, quay đầu nhìn anh một cái: “Xin lỗi, em không biết anh ngã bệnh.”

“Vậy tối nay ở lại?” Anh hỏi, mang theo vài phần ý cười, trầm trầm, thuần hậu lại từ tính.

Niệm Tưởng suy nghĩ đến hậu quả khi cha Niệm phát điên… Vẫn nghiêm trang gật gật đầu: “Được, em ở lại chăm sóc anh.”

“Ngốc.” Lúc này Từ Nhuận Thanh chân thành nở nụ cười, một tay giữ nhẹ cằm của cô, vòng qua một bên, chạm vào khóe môi cô: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, anh đưa em trở về.”

“Không được.” Cô khó được cố chấp lần này, tắt bếp, ở trong lòng anh, xoay người cùng anh mặt đối mặt, từng câu từng từ phá lệ kiên trì: “Đêm nay em sẽ ở lại đây.”

Nhỏ nhắn như vậy, bị anh ôm vào trong ngực. Ánh mắt cô sáng ngời nghiêm túc nhìn anh.

Từ Nhuận Thanh vẫn cho rằng tính cách của Niệm Tưởng là nhu hòa, mềm mại như mèo con, ngẫu nhiên có cố chấp cũng vẫn ôn nhu, không kiên trì, hiếm khi thấy cô có một mặt như vậy.

Kiên định như vậy, không nguyện ý thoái lui.

“Lo lắng cho anh?” Anh hỏi.

Niệm Tưởng gật gật đầu, chu môi có chút mất hứng: “Anh bệnh cũng không nói cho em, lúc phát sốt thường nửa đêm rất khó chịu, nếu như buổi tối anh muốn uống nước thì sao, bên người không có ai, em…”

“Cho em bớt việc, em còn không bằng lòng?” Từ Nhuận Thanh buông cô ra, đem bánh trứng gà ở trong nồi dọn ra bàn: “Anh sốt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Cháo thịt nạc trứng muối vừa nấu đã bắt đầu tỏa hương thơm.

Từ Nhuận Thanh ghé sát vào ngửi, quay đầu thấy Niệm Tưởng đang nhìn anh, rửa tay xong, thế này mới đi trở về trước mặt cô: “Không vui?”

“Không có.” Cô cầm khăn lông lau tay cho anh, bỏ qua đề tài này, mu bàn tay dán lên trán của anh: “Còn có nơi nào không thoải mái hay không? Không cần đi truyền dịch sao?”

“Đưa em trở về xong, anh sẽ về nhà.” Anh cầm cổ tay cô, vừa rửa tay xong nên lòng bàn tay anh có chút lạnh. Anh nhẹ nhàng đưa đến bên môi, hôn vào cổ tay cô: “Em ngủ lại chỗ anh, anh sợ chú Niệm ngay cả cơ hội cũng không cho anh.”

Bởi vì phát sốt, nụ hôn này càng nóng rát hơn so với bình thường, giống như một đám ngọn lửa nhỏ, từ cổ tay cô tràn ra nóng rực, không cho phép cô xem nhẹ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.