Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 65 Tâm sự của cha Niệm – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 65 Tâm sự của cha Niệm

Trong tiềm thức của Niệm Tưởng, những đức tính của cha Niệm, hết thảy đều phù hợp với tưởng tượng của cô, đối với nửa kia của mình.

Hiếu thuận, có trách nhiệm, một lòng vì gia đình…

Có một lần, mẹ Niệm lơ đãng từng hỏi cô rằng: “Niệm Tưởng, về sau con muốn tìm bạn trai như thế nào?”

Ừm… như ba ba vậy.

Bất quá ——

Niệm Tưởng chống cằm, nhìn Từ Nhuận Thanh đang tựa vào bàn làm việc, không chút để ý lật xem tạp chí, cô cảm thấy anh và bạn trai trong tưởng tượng của mình, cũng không quá giống nhau…

Bất quá, cũng không sao, như vậy cũng rất tốt.

Cô thẫn thờ một hồi, thừa dịp anh còn chưa phát hiện, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

Ngay thời điểm cô cúi đầu, ánh mắt Từ Nhuận Thanh từ trên tạp chí, chuyển dời đến trên người Niệm Tưởng, thoáng dừng lại một chút, thế này mới không dấu vết dời đi.

******

Cha Niệm tự mình đi thành phố J đón bà nội, bởi vì bà của Niệm Tưởng say xe, cha Niệm không yên lòng, dứt khoát buông bỏ công tác, tự mình đi một chuyến.

Không biết có phải là người đời trước đều hoài cổ hay không, một ngày trước khi chuyển đến thành phố Z ở một thời gian, thuận tiện kiểm tra sức khỏe, thì bà nội cô liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cha Niệm thấy rất nhiều thứ mà tỏ vẻ: “Mẹ, mấy thứ này ở bên kia con đều có, mẹ mang theo cũng…”

“Không giống, đây chính là ba con để lại, mẹ đã quen dùng.”

Cha Niệm lúc này lệ rơi đầy mặt.

Mẹ Niệm cũng từng bình luận: Ông động một chút là rớt nước mắt, ông yếu ớt như vậy, vợ con ông biết làm sao?

Niệm Tưởng lặng lẽ…hồi tưởng

Sau khi chuyên tâm đọc sách được một lát, điện thoại của cha Niệm liền gọi đến. Niệm Tưởng còn tưởng rằng ông muốn nói vấn đề hài hòa gia đình, kết quả, câu đầu tiên mang theo chút mệt mỏi: “Đợi lát nữa liền tan tầm đi? Hiện tại ba đã sắp đến cổng bệnh viện, con chờ ba một chút.”

Niệm Tưởng “Vâng” một tiếng, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, xe chạy như nước ở ngã tư, người đi đường hỗn loạn.

Ban ngày càng ngày càng ngắn, mới 4 giờ mà quang cảnh đã trầm hẳn xuống.

Cô đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên lại nghe cha Niệm hỏi một câu: “Ba nghe mẹ con nói, con kết giao bạn trai?”

Niệm Tưởng đứng hình, “A” một tiếng, sững người tại chỗ.

“Mẹ con chỉ nói một câu như vậy, cái khác cũng không có nói.” Cha Niệm khẽ thở dài, yên lặng bổ sung: ““Cải thảo” tôi nuôi dưỡng 24 năm a…”

Niệm Tưởng: “…”
Bên kia video, ngoài một cốc trà còn lượn lờ sương trắng, thì không có một bóng người!

Ơ 0. 0…

Niệm Tưởng ghé sát vào, cẩn thận nhìn video. Nơi này là phòng ngủ, nhưng không phải bài trí trong nhà của Từ Nhuận Thanh…

Cô đang nghiên cứu, cánh cửa phòng ở xa xa kia bị đẩy ra, Từ Nhuận Thanh vừa lau tóc vừa đi ra, trên tóc còn dính vài phần hơi nước, mông lung lại ướt át.

Giống như ngọn núi ở phía xa, ướt sũng sương mù, mang theo vài phần thanh lãnh, cũng mang theo vài phần xa xăm.

Anh kéo ghế trước máy vi tính ngồi xuống, thấy cô đoan chính ngồi ở một góc khác trước máy tính, anh khẽ giương khóe môi, bưng cốc trà lên nhấp một cái: “Đợi lâu?”

“Cũng không lâu.” Biết anh nhìn ra mình có chút tính toán, Niệm Tưởng lặng lẽ gãi đầu một cái: “Anh về nhà ở à?”

“Ừm.” Anh để ly xuống, tay nhấn gì đó phía dưới: “Trong khoảng thời gian này không phải em đều về nhà ở sao, anh ở bên này sẽ cách nhà em gần hơn một chút.”

Gần một chút…

Nhưng mà… Hai ngày nay cũng không gặp mặt được a…

Từ Nhuận Thanh thấy cô thất thần, một lát mới hỏi: “Chú Niệm nói như thế nào?”

“Bảo em ngày nào đó dẫn anh về nhà…” Niệm Tưởng ngồi thẳng lưng có hơi mỏi, len lén nhích lại phía sau: “Ngày mai vừa lúc được nghỉ, em đi cùng bà nội đến bệnh viện…”

Từ Nhuận Thanh đã bắt đầu làm việc khác, ngẫu nhiên có thể nghe thấy bên anh phát ra thanh âm của bàn phím, anh hơi cúi đầu, đường cong của cằm góc cạnh rõ rang, có thể thấy được. Cho dù cách một cái màn hình, nhìn qua anh vẫn như cũ phong thần tuấn lãng, tuấn tú nhã nhặn.

Khủy tay Niệm Tưởng để lên tay vịn của ghế, chống đầu nhìn anh, nhìn rất nhập thần.

Thanh âm của bàn phím ở đầu kia chậm rãi dừng lại, Từ Nhuận Thanh nhấc mắt nhìn màn hình, cô bé đang chống cằm nhìn anh.

“Tại sao không nói, anh đang nghe.”

Niệm Tưởng cong môi cười rộ lên, giơ tay che mặt, liền lộ ra một đôi mắt cười cong cong: “Em đang nghĩ, sao em lại may mắn như vậy. Nhiều người như thế, vẫn cố tình gặp được anh.”

“Anh chấp niệm quá sâu ư?” Anh cười như không cười hỏi lại, cũng không biết là đang hỏi cô hay là hỏi mình.

“Kỳ thật trước đây em vẫn cho là…anh là một người lạnh lùng. Cho dù có thích một ai, cũng sẽ không như vậy…” Niệm Tưởng cau mày tìm từ để hình dung.

Từ Nhuận Thanh sáng tỏ, gật đầu một cái, hiểu được cô muốn nói cái gì.

Anh trước giờ không hề che dấu, so với Niệm Tưởng anh thích cô nhiều hơn cô thích anh, con gái trước giờ đều không có cảm giác an toàn, huống chi ở phương diện này Niệm Tưởng là một tờ giấy trắng.

Cái gì nên biểu đạt, anh tự nhiên sẽ không keo kiệt.

“Chỉ là vì để cho em dũng cảm bước tới.” Anh hắng giọng một chút, cố ý đè thấp thanh âm nói: “Hoặc là nên nói rằng, là anh đang mời em. Đi vào thế giới của anh, không hề băn khoăn cố kỵ mà…đi tới.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.