Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 64 Tái khám – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 64 Tái khám

Đêm qua tụ họp vui chơi, tinh thần của mọi người hôm nay dường như cũng hăng hái hơn, vô cùng có sức sống, ngay cả Âu Dương mấy ngày qua cứ ủ rủ, hôm nay cũng tươi tỉnh đi làm.

Tinh thần Âu Dương phấn chấn, kết quả chính là…

Niệm Tưởng bị chặn lại ở phòng trà nước, bị anh tò mò hỏi chuyện.

Âu Dương bưng ly nước, kiên nhẫn truy vấn: “Anh nghe Phùng Giản nói, tối qua, lúc sau em biến mất? Lão Đại cũng không thấy đâu…”

Niệm Tưởng lặng lẽ nhìn anh ta một cái, hoài nghi hỏi: “Không phải là Phùng Giản bảo anh đến dò hỏi quân tình chứ?”

“Không phải a.” Âu Dương thật sảng khoái trả lời: “Anh chỉ là tò mò, tâm trạng hừng hực muốn biết rõ… em không cho anh biết một chút sao?”

Niệm Tưởng bất đắc dĩ, móc điện thoại di động ra, bắt đầu gọi viện binh: “Anh nói xem, bây giờ em gọi cho Tiểu Quân? Hay là gọi cho bác sĩ Từ thì tốt đây?”

Âu Dương “Kêu trời” một tiếng, xoay người rời đi rất lưu loát.

Ngày đầu tuần đi làm, buổi sáng cũng không nhiều bệnh nhân.

Dưới sự chỉ đạo và giám sát của Từ Nhuận Thanh, Niệm Tưởng đã niềng xong mô hình răng được bệnh nhân gửi lại. Còn chưa kịp đắc chí đối với tác phẩm của mình, liền có bệnh nhân vào tái khám.

Sáng hôm nay, Từ Nhuận Thanh có hẹn với một bệnh nhân, làm trị liệu niềng răng toàn hàm.

Niệm Tưởng không phải lần đầu tiên nhìn Từ Nhuận Thanh gắn lại mắc cài, nhưng mỗi một lần nhìn anh làm xong, cô đều cảm thấy… mình thật sự là quá non tay.

“Đèn.” Từ Nhuận Thanh nhắc nhở.

Niệm Tưởng ngồi ở bên trái bệnh nhân, đang cầm đèn chiếu trong tay. Nghe được anh gọi, cô nhanh chóng nghiêm túc tiến lên, lấy đèn chiếu vào nơi gắn mắc cài của bệnh nhân.

Một tiếng “Tích” rất nhẹ, ánh sáng bừng lên.

Niệm Tưởng nhìn bệnh nhân, giơ tay cản một chút ánh đèn. Tay cô vòng qua, vừa lúc dán lên cổ tay anh.

Xúc cảm ấm áp.

Niệm Tưởng nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc chống lại cái nhìn của anh, lơ đãng, đen đặc lại trầm tĩnh.

Không nói gì, cũng không có trao đổi, sau cái nhìn này, hai người đều thật ăn ý tiếp tục công việc.

Phùng Giản “đi ngang qua”, khi nhìn thấy chính là một màn tương thân tương ái như vậy, cô ấy nhịn không được chậc chậc hai tiếng, phấn hồng đầy mặt, nhẹ nhàng đi xuống.

******

Giờ nghỉ trưa.

Sau khi Niệm Tưởng ăn cơm xong, cô cầm bàn chải, chăm chú nghiêm túc, đánh răng thật cẩn thận ở phòng trà nước cách đó không xa,…

Phùng Giản từ đâu đi đến phía sau cô, thấy Niệm Tưởng ngậm bàn chải nhìn qua, cười cười đầy ẩn ý, phong tình vạn chủng.. Đi xuống lầu.

Niệm Tưởng có chút ngơ ngác… xảy ra chuyện gì?
Niệm Tưởng còn chưa cảm nhận được sức lực trên răng như thế nào, anh đã kết thúc việc này, dùng nhíp kẹp lấy dây niềng, hơi dùng lực một chút, liền lấy ra ngoài.

Niệm Tưởng dùng đầu lưỡi liếm liếm mắc cài…

Dưới chân Từ Nhuận Thanh vừa trượt, đến bên bàn làm việc lấy dây niềng mới.

Vốn sẽ có trợ lý làm giúp anh những việc này, nhưng người đó lại đang nằm trên bàn nha khoa, một chút áy náy… cũng không có. Anh tháo xuống một bên bao tay, kéo ra ngăn tủ.

Dây niềng bình thường sẽ được xếp theo từng loại, đặt chung một chỗ trong tủ bàn làm việc.

Niệm Tưởng đi theo anh thực tập, gặp nhiều nhất chính là bệnh nhân niềng răng, rất nhiều thứ đều do cô chỉnh lý.

Nhìn cô có hơi cẩu thả, nhưng ở phương diện này lại cẩn thận nghiêm túc.

Lấy ra dây niềng Niệm Tưởng muốn dùng, anh mang bao tay vào. Mở giấy gói, lấy dây niềng mới so với dây cũ một chút, cắt ngắn phía cuối dây, một lần nữa gắn vào mắc cài.

“Hiện tại đã thích ứng với bộ niềng rồi?” Anh cúi đầu nhìn cô một cái, hòa nhã hỏi.

Răng nanh của Niệm Tưởng tuy có hơi lộn xộn, nhưng tổng thể mà nói, cũng không phải quá cần thiết niềng răng. Thời điểm vừa mang bộ niềng, hàm răng bủn rủn không thể dùng lực ăn uống, một tháng trời loại cảm giác bủn rủn này cũng mất đi, sử dụng được tự nhiên.

Chỉ một số ít vật cứng, vẫn như cũ là ăn không được…

Cô há miệng nên không tiện nói chuyện, liền gật gật đầu.

Từ Nhuận Thanh bóp nhẹ cằm cô một chút: “Đừng nhúc nhích.”

Nói xong, ngón tay anh đặt nhẹ trên sườn mặt cô, đang cẩn thận gỡ nút thắt ở bên trong cùng. Tay áo của anh kề sát da mặt cô, nhàn nhạt thoang thoảng, là mùi hương Niệm Tưởng quen thuộc.

Đại khái là góc độ có chút không tiện, anh nhẹ nhàng quay đầu Niệm Tưởng, làm cho sườn mặt cô dán chặt trước người của mình. Lần này, Niệm Tưởng cũng không khác là mấy với những khi…chôn mặt trong lòng anh.

Tai cô nóng bừng, nhưng cố gắng bắt mình xem nhẹ…

Bạn trai chính là bác sĩ chính của mình, thật là làm cho người ăn không tiêu…

Cô đang cảm thán, Từ Nhuận Thanh đã cắt đứt nút thắt, lấy xuống. Ngón cái cùng ngón trỏ niết trên cằm cô di chuyển sang hai bên má, nhẹ nhàng kéo mặt cô hướng về phía mình.

Đổi xong dây niềng, Từ Nhuận Thanh lại cẩn thận kiểm tra một lượt. Ngón tay thon dài cách một tầng bao tay thật mỏng, xúc cảm ấm áp kia ngẫu nhiên chạm vào lợi cô, có một loại cảm giác nói không ra lời.

“Động đậy xem, có cấn miệng hay không.” Anh buông tay ra, nhìn cô lè lưỡi liếm liếm, anh nhẹ nhàng nheo mắt, đẩy ra bàn điều khiển, đứng dậy.

Niệm Tưởng xác nhận không thành vấn đề, cũng ngồi dậy, theo thói quen liền trực tiếp không để ý ngọn đèn trên đỉnh đầu…

Từ Nhuận Thanh kịp giơ tay ngăn trở.

Niệm Tưởng chỉ cảm thấy mình đụng phải cái gì, ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh bất đắc dĩ lắc đầu, híp mắt cười cười, cẩn thận tránh đi tay anh, nhẹ đẩy đèn ra, từ trên bàn nha khoa nhảy xuống: “Bác sĩ, cho em phiếu hẹn tái khám tiếp theo.”

Từ Nhuận Thanh tháo bao tay, liếc nhẹ cô, mặt không đổi sắc nói: “Gọi lúc nào thì đến lúc ấy, 24 giờ, không giới hạn thời gian, địa điểm.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.