Mẹ Từ dừng xe ở phía dưới khu nhà, cầm bình giữ nhiệt xuống xe, đang muốn đi đến hành lang thang máy. Mới vừa đi ra vài bước, bà thoáng nhìn thấy cái gì, bước chân dừng lại.
Ở phía trước, cách đó không xa, cùng dãy đậu xe dành cho khách vãng lai, chiếc Audi của Từ Nhuận Thanh nằm chình ình ở đó.
Xem ra, người nhất định ở nhà, bất quá…
Mới năm trước, cũng đã hơn một năm, lúc đó Từ Nhuận Thanh có mấy lần về trễ, xe liền tùy ý đậu ở dưới khu dành cho khách. Theo lý thuyết, trong tiểu khu an ninh cũng không tệ lắm, nhưng cuối năm tình hình hơi loạn một chút vì có nhiều người ra vào.
Liền hôm đó, bánh xe bị ai ác ý đâm hư hai cái. Từ đó về sau, bất luận Từ Nhuận Thanh về trễ đến mấy giờ, cũng sẽ lái xe vào gara bên trong. Nhưng hôm nay…
Mẹ Từ ngăn lại nghi hoặc, đi lên lầu.
Sắc trời đã sáng lên, triệt để xóa bỏ màn đêm.
Sáng sớm sắc trời còn mông lung sương mù, nhìn giống như được phủ một tấm mạng che mặt sa, lờ mờ nhìn không rõ.
Thời tiết hôm nay nhìn qua cũng không khá lắm, sương mù âm trầm, đã một hồi lâu cũng không thấy mặt trời. Hơi ẩm trong không khí bao trùm tầng tầng lớp lớp, ẩm ướt tràn ngập, giống như là sắp đổ mưa.
Niệm Tưởng ngủ không được tốt lắm, luôn là nửa mê nửa tỉnh, đợi trời sáng thế này mới thấy buồn ngủ. Vừa nhắm mắt lại, lại cảm thấy bụng hơi co rút đau đớn, là loại cảm giác trướng đau âm ỉ, thật là muốn mạng người ta…
Cô ôm bụng quay người, hình như là nghe thấy có tiếng mở cửa.
Cô nhất thời cứng đờ, kỳ quái “hả” một tiếng… Lúc này chẳng lẽ còn có ăn trộm sao?
Chỉ là vì trời đã sáng hẳn, có tiếng người nói chuyện rầm rì, có lẽ là tiếng mở cửa của nhà kế bên chăng?
Niệm Tưởng cứng đơ thân mình, không dám động đậy, cẩn thận nghe ngóng một hồi… Lại là tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng, không rõ là phát ra từ nơi nào…
Cô nhẹ kéo tay Từ Nhuận Thanh, da đầu cũng run lên.
Trong phòng yên tĩnh trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng căng lên, nặng nề.
Từ Nhuận Thanh mới ngủ không được bao lâu, bị cô quấy nhiễu như vậy, anh thuận tay đem cô kéo vào trong ngực ôm chặt, nghiêm túc ngăn cô: “Đừng động đậy…”
Nhưng không ngờ… Sự tình lúc này đây, phản ứng của Từ Nhuận Thanh thế nhưng lại mập mờ không rõ ràng như vậy!
“Con đã trưởng thành, chính mình làm việc gì sao không suy xét trước? Nếu như không định phụ trách một đời con gái nhà người ta, sao còn làm ra chuyện vô liêm sỉ?” Mẹ Từ nói xong, không khống chế được tâm tình, nhướng mày tức giận, giống như lửa cháy càng ngày càng lớn.
Từ Nhuận Thanh bình tĩnh uống trà, nâng cổ tay nhìn thời gian, thanh âm thanh lãnh: “Con và cô ấy không có gì cả, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy. Con đi xem cô ấy một chút.”
Nói xong, không chờ mẹ Từ trả lời, liền nhổm dậy đi về phòng ngủ.
Phía sau, mẹ Từ đã giận đến ném thêm một cái gối, đi ra ban công tĩnh táo một chút…
******
Niệm Tưởng còn đang như con quay đi tới đi lui trong phòng vệ sinh, cửa vừa mở ra, Từ Nhuận Thanh đứng ở cửa nhìn cô đầy hứng thú: “Không tính đi ra?”
Hai mắt Niệm Tưởng đẫm lệ nhìn anh: “Có thể chứ?”
“Không thể.” Anh bước vào, dọn dẹp kem đánh răng và bàn chải, bị Niệm Tưởng biến thành một đống rối nùi, thấy biểu tình đáng thương của cô, anh suy nghĩ một lát, từ phía sau ôm cô thật chặt, không cho cô quay người.
“Sợ cái gì?” Anh nghiêng đầu, hôn một cái lên vành tai của cô, lại dọc theo vành tai hướng xuống, ở sau tai cô hôn một cái: “Người bên ngoài kia, về sau sẽ yêu thương em còn hơn cả con trai ruột là anh đây…”
Lưng Niệm Tưởng dán tại trước ngực anh, mơ hồ còn có thể cảm giác được tiếng tim đập, trầm ổn mà có lực của anh.
Cô nháy mắt mấy cái, luống cuống, sợ hãi: “Em sợ dì đối với em sẽ có ấn tượng không tốt, sẽ không thích em.”
“Mẹ sẽ không.”
Từ Nhuận Thanh nghĩ nghĩ, đáy mắt tràn ra ý cười nhẹ, vui vẻ: “Anh thích em như vậy, mẹ vì cái gì sẽ không thích em?”
Niệm Tưởng “Hả” một tiếng…
Có chút choáng váng…