Niệm Tưởng cảm thấy bộ niềng trong khoang miệng hình như căng lên…
Cấm, cấm dục…
“Anh… anh chưa từng, từng…cái kia sao?” Cô lắp bắp mở miệng hỏi, mặt đỏ đến cơ hồ muốn bị thiêu cháy. Nhưng… nhưng cô cũng tò mò, cũng muốn biết một chút chuyện trong quá khứ, đã từng có liên quan đến anh.
“Cái nào?” Từ Nhuận Thanh cố ý giả bộ không hiểu, hơi nhíu mi tâm, cúi đầu nhìn thẳng cô: “Nói rõ ràng hơn một chút.”
Đây là… lưu manh đi!
Niệm Tưởng trợn mắt há mồm, rốt cuộc cô cũng không phải là người da mặt dày, mím chặt môi không tiếp lời.
Anh chợt cười, cong tay vuốt nhẹ chóp mũi cô, chủ động nói thẳng: “Không có… đối với chuyện nam nữ, anh hiểu biết tương đối trễ, khi có ý nghĩ đó thì trong lòng đã có một người.”
Anh trầm ngâm, đối diện cùng cô thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng, chậm chạp nói: “Em có tin hay không… Khi trong lòng đã có một người, thì người khác cũng không để vào trong mắt?”
Niệm Tưởng cố gắng gật đầu, ánh mắt sáng ngời lại trong suốt.
Người khác dù có tốt, chỉ cần đã có người mình thích, thì bất quá họ cũng chỉ là người qua đường, nhất thời lướt qua trong nhân sinh của mình mà thôi.
“Nhìn bây giờ mà xem.” Anh giơ tay ôm mặt cô, khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Thật giống như anh càng thích em hơn một chút.”
Ngữ khí của anh nhàn nhạt, giống như là thuật lại một sự thật.
Niệm Tưởng nghe được mà lòng căng thẳng, vừa định đưa tay lên nắm lấy tay anh, nhưng chụp vào không được.
Từ Nhuận Thanh đã đứng thẳng người, quay người đi vào phòng bếp.
Niệm Tưởng nhìn bóng dáng thon dài cao ngất của anh, lại cảm thấy có chút… Cô đơn lạc lõng…
Không chần chờ, cô chạy nhanh vài bước đi theo, từ phía sau ôm lấy anh.
Từ Nhuận Thanh đang đi về phía trước, bị cô ôm như vậy, anh ngẩn ra, đang muốn quay người, thì cánh tay cô vòng lên hông anh cũng căng thẳng, xiết chặt, mười ngón tay đan cài ở trước người của anh.
“Em chỉ là không biết cách… không thể biểu đạt giống như anh…” Cô ngập ngừng giải thích: “Rất nhiều lời em không thể nghĩ được, cũng sẽ không nói…”
Bên cạnh có một đoàn mềm mại liền cọ đến, cái này còn chưa đủ, chân cũng cọ lên, không cẩn thận… Liền cọ đến một nơi nào đó.
Cố tình Niệm Tưởng còn không tự biết, bên này cọ cọ, bên kia cọ cọ, cuối cùng rốt cuộc an tĩnh lại. Vòng tay qua bên hông của anh, nhẹ nhàng mà như là dụ dỗ… Vỗ vỗ anh.
Sắc mặt Từ Nhuận Thanh có chút phức tạp, cầm tay cô kéo ra khỏi người: “Nằm im.”
Dứt lời, phát hiện người bên cạnh trong chớp mắt cứng ngắc. Mạnh mẽ rút ra tay đang bị anh nắm, động tác rõ ràng tránh né. Sau đó xích ra… muốn trở về chỗ của mình.
Từ Nhuận Thanh nhắm chặt mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đem cô ôm vào trong ngực, sau đó cầm tay cô, từ từ… trượt xuống…trượt xuống… trượt xuống…
Để vào một chỗ nào đó…
Niệm Tưởng đụng tới, có hơi trì độn … Dùng ngón tay cảm nhận một chút…
Còn chưa “bừng bừng phấn chấn”, nhưng cũng không thể xem nhẹ … Một chỗ quan trọng của giới tính.
“Oanh” một tiếng, cả người Niệm Tưởng trong nháy mắt liền… “Chín”.
Giãy giụa từ trong ngực anh lăn ra, ra vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
“Không sao.” Trong bóng đêm, thanh âm của Từ Nhuận Thanh trầm thấp từ tính: “Anh sớm hay muộn cũng sẽ đòi lại.”
Đương nhiên, nửa đêm về sáng, Niệm Tưởng vẫn chưa ngủ đủ.
Thật vất vả mới buồn ngủ, sắc trời đã bắt đầu sáng lên, ẩn ẩn lộ ra vài tia sáng trắng mờ mờ, bóng đêm âm trầm kia đã muốn bị bình minh kéo ra từng chút một.
******
Ngày hôm qua Mẹ Từ đã về nhà, bởi vì quá mệt, chuyện thứ nhất về nhà chính là ngủ bù. Ngủ sớm, tỉnh cũng sớm.
Trời còn chưa sáng, liền thần trí sảng khoái xuống lầu làm điểm tâm.
Cha Từ còn đang trong mộng đẹp, mẹ Từ đi công tác lần này mang về không ít đồ, nghĩ lúc làm xong điểm tâm, thuận tiện đưa qua cho Từ Nhuận Thanh…
Từ trong ngăn tủ cầm lấy chìa khóa căn hộ của Từ Nhuận Thanh, từ khi trời còn chưa sáng hẳn, mẹ Từ liền xuất phát!