Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 60 Hồ Ly – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 60 Hồ Ly

Trên người Từ Nhuận Thanh mang theo mùi hương thoang thoảng, ấm áp quen thuộc, làm cho Niệm Tưởng an tâm không nói nên lời. Cô chôn mặt ở trong lòng anh, thật sâu hít một cái, chỉ cảm thấy men say vừa áp xuống, lại bắt đầu cuồn cuộn dâng lên.

Từ Nhuận Thanh một tay ôm thắt lưng cô, một tay đỡ vai cô, đem một nữa trọng lượng của cô chuyển dời đến trên người mình, thế này mới giới thiệu với Diêm Toa Toa, từ nãy đến giờ vẫn nhìn đến ngây ngốc: “Bạn gái tôi, Niệm Tưởng.”

Cái tên Niệm Tưởng này, Diêm Toa Toa đã sớm nghe vang dội bên tai, nhưng lại không phải với thân phận là bạn gái của Từ Nhuận Thanh…

Cô ấy nhớ tới trước đó không lâu, từ miệng của Lâm Cảnh Thư nghe được những lời kia, kinh ngạc nhìn Niệm Tưởng quay lưng lại phía cô, đang nằm trong ngực Từ Nhuận Thanh, thoáng mang theo vài phần ý tứ, nhìn kỹ hơn: “Nhuận Thanh, anh nên có chừng mực đi?”

Chừng mực?

Đôi mắt Từ Nhuận Thanh nhíu lại, cũng không biết là có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Diêm Toa Toa hay không, anh hơi trầm ngâm: “Tôi làm việc trước giờ, không cần lấy chừng mực đến cân nhắc.”

Diêm Toa Toa nhướn mày, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy biểu tình gương mặt anh không kiên nhẫn, nhất thời thức thời, nuốt trở về.

“Vậy em đi trước.” Từ Nhuận Thanh khẽ nâng cằm, ý bảo trong ngực còn có một chút phiền toái nhỏ, nghiêng người gật đầu với Diêm Toa Toa, liền vững vàng ôm Niệm Tưởng đi về phía trước.

Còn chưa đi được vài bước, Diêm Toa Toa lập tức gọi anh lại: “Nhuận Thanh, việc mới vừa nói, xin nhờ cậy anh.”

Từ Nhuận Thanh cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu “Tôi sẽ tận lực.”, liền cất bước rời đi.

Niệm Tưởng từ trong ngực anh nhô đầu ra, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt tựa như ngậm nước, men say rõ ràng: “Chúng ta về nhà sao?”

“Không muốn về?” Đêm đông ở thành phố Z đã bao phủ một tầng sương giá lạnh lẽo, Từ Nhuận Thanh theo cánh tay của cô trượt xuống, chạm vào tay cô, cảm thấy hơi lạnh.

Anh kéo áo khoác ra, bất động thanh sắc đem cô bao trùm trong áo. Thấy cô ngửa mặt, bộ dáng phấn điêu ngọc mày, trong lòng mềm nhũn, đè nén chỉ dùng môi cọ nhẹ trên trán cô một chút.

Niệm Tưởng phản ứng hơi chậm, thật lâu sau mới vươn tay ra sờ sờ trán, ngón tay níu chặt cổ tay áo anh, hơi hướng xuống, kéo một chút, lại kéo một chút… Thấy anh ghé mắt nhìn qua, cô giơ lên nụ cười sáng lạn, híp mắt, một bộ dáng vô cùng thoả mãn.

Đi tới cửa phòng bao, Từ Nhuận Thanh vốn muốn đi vào chào một tiếng, nhìn cô lúc này bộ dáng mềm mại đáng yêu, ỷ ở trong lòng mình, anh lập tức bỏ đi ý định này, ôm cô chặt hơn một chút nữa.

“Không cần… nói với họ một tiếng sao?” Niệm Tưởng quay đầu nhìn cửa phòng bao, có chút chần chờ.

“Để cho bọn họ biết anh và em cùng nhau biến mất?” Anh nở nụ cười trầm thấp, ngữ khí đùa cợt: “Anh không ngại…”

Niệm Tưởng mơ màng nhéo lỗ tai nóng bừng của mình, mặt đỏ hồng nhìn anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Mặt người dạ thú…”
Này, đây là cầu hôn?

… Nhưng hình như…giống như đơn phương quyết định…

Không, không đúng.

Niệm Tưởng cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, nếu cô nhớ không lầm, bọn họ yêu đương… Còn chưa được vài ngày a! Liền… Cầu hôn?

(⊙o⊙)

“Cùng, cùng em sao?”

Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn kỹ cô, khóe môi tràn đầy nụ cười như có như không, ngữ khí nguy hiểm: “Không thì ai?”

Giống như hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

Niệm Tưởng lại bắt đầu khẩn trương, níu chặt góc áo, vấn đề này quả thực làm cho cô chân tay luống cuống… Hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.

Nhìn ra cô rối rắm, Từ Nhuận Thanh suy nghĩ một lược, bắt đầu vòng quanh: “Vậy lúc nào đó tìm cơ hội thích hợp, nói một câu cùng chú Niệm?”

Niệm Tưởng lại “A” một tiếng, khẩn trương hơn: “Nói chúng ta muốn kết hôn?”

Từ Nhuận Thanh nhất thời nở nụ cười trầm thấp, thật là dễ nghe: “Nếu như em gấp gáp như vậy, anh không có ý kiến.”

Niệm Tưởng đen mặt: “…”

“Bằng không lui một bước, đính hôn trước cũng được.” Ngón tay anh vươn đến, nhéo nhẹ vành tai mềm mại ấm áp của cô, cố ý dẫn dụ cô: “Em xem, anh đã 28 tuổi.”

Đầu quả tim Niệm Tưởng bị anh bóp cũng có chút ngứa, không được tự nhiên muốn tránh ra, vừa lui một bước anh liền tới gần một bước, không chút nào cho cô cơ hội thở dốc: “Niệm Tưởng, em nói được đi, đáp ứng anh, nói được đi.”

Niệm Tưởng có chút muốn khóc: “Cái này, vội vàng như vậy sao?”

Từ Nhuận Thanh hiển nhiên rất thích trả lời vấn đề này, đôi mắt chậm rãi nhíu lại, giảo hoạt giống như hồ ly: “Ừ, anh cấm dục quá lâu…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.