Niệm Tưởng nhanh chóng điền xong thông tin của mình, nghiêm trang nhìn lại mấy lần, xác định không để sót cái gì mới đưa cho anh.
Từ Nhuận Thanh giơ tay nhận lấy, ngón tay thon dài sượt qua đầu ngón tay cô, anh lại giống như không hề phát hiện. Nhìn lướt qua thông tin cá nhân của cô, liền trực tiếp lật đến trang cuối cùng, trang viết phương án trị liệu: “Đã xem phương án trị liệu niềng răng rồi?”
Niệm Tưởng gật gật đầu, trong lòng oán thầm… Không phải anh cũng đã nhìn thấy rồi! Còn hỏi nữa là cố ý sao!
Cô không chỉ xem rồi… mà còn xem chưa đã!
“Có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?” Anh hơi hơi cúi đầu nhìn về phía cô, thấy bộ dáng cô có chút ngơ ngẩn, đem tờ giấy ghi phương án đưa tới trước mặt cô: “Hoặc là cô có băn khoăn gì cũng có thể hỏi cho rõ ràng.”
Niệm Tưởng chính là nha sĩ tương lai, tự nhiên không có gì là không rõ ràng, hơn nữa phương án của anh viết, vừa xem hiểu ngay… Hoàn toàn có thể làm giáo án mẫu, cô cũng không phải ngu ngốc…
Nếu cái gì cũng không hỏi, giống như là cô không nghiêm túc. Niệm Tưởng cố gắng nghĩ nghĩ: “Bác sĩ ở bệnh viện các người, kỹ thuật nhổ răng rất tốt sao?”
Từ Nhuận Thanh khó được trầm mặc một chút, thế này mới trả lời: “Nếu lo lắng về nhổ răng, đợi lát nữa nhổ xong, sau khi nghỉ ngơi 30 phút, tôi chờ cô nhận xét.”
Niệm Tưởng: “…” Cô có thể nói không cần không?
Âu Dương đã mang khuông trở lại, vừa rồi khuông kia màu tím nhạt giờ đã thành mô hình màu trắng, được Âu Dương cầm trong tay.
Từ Nhuận Thanh ký xong tên mình lên giấy cam kết, đặt lại trong túi hồ sơ, mới tiếp nhận mô hình kia, nhìn nhìn, dùng bút máy ghi lên mặt trái của mô hình hai chữ “Niệm Tưởng”.
Thấy cô còn đứng đó, đưa cho cô giấy thu viện phí, để cho Âu Dương dẫn cô xuống chỗ bác sĩ Lý dưới lầu nhổ răng.
Kinh qua nhổ răng đích thực quá mức thảm thiết, hôm nay Niệm Tưởng càng khiếp đảm với hai chữ “Nhổ răng”, trước cửa phòng khám do dự cả nửa ngày, cuối cùng bị Âu Dương nhịn không được đẩy nhẹ vào: “Lá gan cô nhỏ quá, kỳ thật khi nhổ răng có thuốc tê, một chút cũng không đau …”
Niệm Tưởng mắt ngậm lệ bò lên bàn nha khoa, run rẩy nhìn cô y tá mang tới các dụng cụ đặt lên trên khay, đợi khi nhìn thấy bác sĩ cầm kim gây tê đi tới—— cô không nhịn được muốn ngất đi.
Lúc này bộ dạng hy sinh oanh liệt của cô quả thực làm cho người ta buồn cười, bác sĩ trẻ tuổi dùng khẩu kính vừa liếc nhìn răng khôn của cô, vừa so sánh với phim chụp, lặp lại xác nhận sẽ nhổ hai cái, rồi mới tiêm thuốc tê.
Niệm Tưởng có thể cảm giác bên trái môi dần dần bắt đầu run lên, nhưng càng run lên, cô càng lo âu bất an: “… Bác sĩ, xin xuống tay nhẹ một chút.”
Bác sĩ Lý đẩy đẩy gọng kính trên mũi, cúi đầu nhìn cô một cái, hình như đang cười, ánh mắt cong cong: “Không cần khẩn trương như vậy, có thuốc tê, nhổ răng cũng không có cảm giác.”
Quỷ mới tin…
Từ Nhuận Thanh đang muốn giơ tay đỡ cô, Niệm Tưởng đã ngồi trở lại: “Tôi có chút choáng… muốn nghỉ một lát…”
Đã nhìn ra…
Từ Nhuận Thanh tháo bao tay và khẩu trang ném vào trong thùng rác, đi rửa tay, rồi mới lên tiếng: “Đợi lát nữa lên trên lầu.”
Niệm Tưởng vô lực gật gật đầu, kỳ thật cô lúc này càng muốn đi thẳng về ngủ một giấc…
Cô ngồi nghỉ ngơi không lâu, có y tá phổ cập một chút những chú ý sau khi nhổ răng, lại ân cần đỡ cô đi lên lầu hai, vào phòng khám của bác sĩ Từ.
Niệm Tưởng lúc này đã cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng miệng vết thương có chút đau, hơn nữa sau nhổ răng nước miếng tiết ra nhiều, mà lại không thể phun ra, thời điểm nuốt xuống miệng đầy mùi máu tươi, làm Niệm Tưởng ghê ghê.
Đã gần đến giữa trưa, bệnh nhân dần dần nhiều lên.
Niệm Tưởng ngồi trên sô pha, nhìn người ra vào phòng khám, cùng với bàn tiếp tân ở dưới lầu liên tiếp vang lên tiếng “Bác sĩ Từ “, thế này mới thật sự hiểu ngày thứ hai đó, lúc cô tới đây, cô y tá vì cái gì muốn cố ý nhắc nhở một câu “Hôm nay bệnh nhân của bác sĩ Từ không nhiều”.
Cô ngồi một hồi, quá nửa giờ sau liền đi vào tìm Từ Nhuận Thanh.
Anh đang làm trị liệu cho một bệnh nhân, rũ mắt, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc. Mãi cho đến khi lấy xong tủy, mới ngồi dậy nhìn về phía cô: “Đến giờ?”
Niệm Tưởng gật gật đầu, chủ động lại gần.
Anh đã đứng dậy, bao tay chưa tháo, một tay bóp nhẹ cằm cô cố định, thấy máu đã ngừng lại, đem bông kẹp ra ném vào trong thùng rác: “Các chú ý đã biết chưa?”
“Biết.”
“Đợi lát nữa để cho Âu Dương lấy cho cô mấy viên giảm đau, nếu như trở về có đau quá, trước khi ngủ uống hai viên, có vấn đề gì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, anh từ bên máy tính rút ra danh thiếp đưa cho cô: “Nhớ rõ chú ý nghỉ ngơi, đêm nay ngủ sớm một chút.”
Niệm Tưởng gật đầu, gật xong hình như là nhớ tới cái gì, ngưng mắt nhìn anh, nói: “Bác sĩ Từ, lúc anh mang khẩu trang bộ dáng có chút quen quen…”
Từ Nhuận Thanh hơi hơi nhướn mày, đang muốn mở miệng, Niệm Tưởng đã đắc chí bổ sung hoàn chỉnh một câu: “Sau này tôi phát hiện, tôi đối với những bác sĩ mang khẩu trang chỉ chừa lại hai mắt… Đều có cảm giác này.”
Từ Nhuận Thanh: “…”