“Đối với em mà nói, người nào dù rất quan trọng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời khỏi em.” Những lời này giống như là một chiếc chìa khóa, trong lúc hoảng hốt liền dẫn Niệm Tưởng tới một thế giới khác.
Ông bà ngoại qua đời sớm, lúc đó Niệm Tưởng còn chưa có ý thức, hoàn toàn không có ấn tượng. Ông nội cô thì mất khi cô còn học tiểu học, chưa hiểu được thân nhân qua đời là tư vị gì. Chỉ còn bà nội, là người mà Niệm Tưởng tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày bà nội sẽ rời khỏi mình. Luôn cảm thấy bà còn có thể ở bên cạnh mình lâu một chút, lâu một chút nữa…
Đêm nay, Niệm Tưởng không ngủ được. Ôm chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu thủy chung quay về câu nói này của Từ Nhuận Thanh, lăn đến đêm khuya cũng không có một chút buồn ngủ, khó chịu gửi tin nhắn cho Từ Nhuận Thanh.
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ …”
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ!”
“Bác sĩ Từ, em mất ngủ!”
Ba giây sau, thu được tin nhắn trả lời của Từ Nhuận Thanh: “Vậy tới chỗ của anh ngủ?”
Ngón tay Niệm Tưởng cứng đờ, chớp mắt mấy cái, híp mắt lại chăm chú nhìn thời gian, đã 1 giờ 45 phút sáng … Thế nhưng anh còn chưa ngủ?
“Tại sao anh còn chưa ngủ?”
“Đứng lên lấy nước uống, hình như bị cảm, miệng khô khốc.” Gửi xong, lại bổ sung một câu: “Vừa có một chút buồn ngủ, bị em đánh thức.”
Âm thanh tin nhắn liên tiếp…
Anh thật vất vả mới ngủ được, lại bị cô đánh thức, oán khí kia cách màn hình di động cũng có thể ngửi được.
“A? Bị cảm? Nghiêm trọng không?”
Gửi thật lâu sau, anh cũng chưa có trả lời.
Niệm Tưởng chọt chọt màn hình —— chẳng lẽ ngủ? Nhanh như vậy?
Vừa oán thầm xong, màn hình đột nhiên sáng lên, hiển thị là Từ Nhuận Thanh… Gọi tới.
Niệm Tưởng nhận máy.
“Anh không sao.” Thanh âm của anh khàn khàn, trầm thấp, mang theo vẻ vừa mới tỉnh ngủ, còn có giọng mũi không dễ phát giác: “Vì cái gì ngủ không được?”
“Chính là nghĩ câu nói kia của anh, sau đó nghĩ lại chính mình nhiều năm qua … Vô tâm vô phế…” Cô hạ thấp giọng, trốn trong ổ chăn, ngữ khí mang theo vài phần làm nũng mà chính cô cũng không ý thức được.
Tha thứ cô đêm hôm khuya khoắt gây rối…
Niệm Tưởng khiếp sợ, cây bút trong tay cũng rơi xuống đất, không dám tin hỏi: “Em gọi tôi là dì?”
“Chị?” Cô bé không tình nguyện sửa lại.
Đã muộn rồi!
“Dì không biết a, dì giúp cháu hỏi bác sĩ Từ nhé?” Niệm Tưởng vừa nhặt cây bút lên vừa quay đầu hỏi Từ Nhuận Thanh: “Bác sĩ Từ, cô bé này hỏi anh có bạn gái hay không.”
Dứt lời, liền bị cô bé bên cạnh nhìn một cái, ánh mắt mang theo sát khí cường liệt.
Niệm Tưởng cũng nhìn lại không chớp mắt, xem như không thấy sát ý kia.
Hừ, dì đây cũng thể hiện tính tình một chút!
Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn hai người đang giằng co bên này, không khỏi cảm thấy buồn cười, anh hơi nhếch môi cười, hỏi lại: “Anh có bạn gái hay không, chẳng lẽ em không biết?”
Cô bé nghe không hiểu ý ngầm trong đó, chỉ cho rằng Niệm Tưởng cố ý làm cho cô bé xấu hổ, vừa dậm chân, tức giận, phồng mặt trừng Niệm Tưởng: “Dì muốn tôi xấu hổ.”
Cô bé nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi, cho dù đang tức giận, biểu tình kia cũng rất đáng yêu.
Niệm Tưởng bóp nhẹ má cô bé một cái, nghiêm trang trả lời: “Chỉ đùa một chút thôi, bây giờ các dì đều rất thích nói đùa. Bác sĩ Từ không chỉ có bạn gái, con cũng có rồi.”
Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mi một chút, nhìn Niệm Tưởng, không lên tiếng.
Lừa dối cô bé xong, Niệm Tưởng khẽ hừ một tiếng, đem bút trả về trong ống đựng, cầm lấy cốc nước quay người muốn đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa bước ra được một bước, liền bị Từ Nhuận Thanh chặn đường đi.
Anh cao hơn cô rất nhiều, đứng ở trước mặt cô, lại là khoảng cách gần như vậy, nhìn qua giống như anh đem cả người cô ỷ vào trong lòng.
Niệm Tưởng vẫn còn có chút mất hứng, cảm giác chua chát.
Lần trước có một hộ sĩ, tuy rằng không biết thật hay giả… Hiện tại lại… Về sau khẳng định còn có nhiều cô bé khác, tre già măng mọc…
Cô đang suy nghĩ miên man, liền thấy anh đột nhiên cúi người, vừa cúi đầu liền hôn cô.
Không hề dự liệu, không hề chuẩn bị, không…tiếng động…
Hôn cô.