Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 57 Bị mắng – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 57 Bị mắng

Từ Nhuận Thanh tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, trên người mang theo nhiệt khí mờ mịt, cả người như được bao phủ trong hơi nước, nhìn không rõ ràng lắm.

Anh rút chiếc khăn lông từ trên giá, xoa xoa đầu tóc ướt, giơ tay kéo xuống khăn tắm, mặc vào quần áo ở nhà.

Làm xong tất cả, anh nhìn thời gian, vừa mới qua nửa giờ.

Trong túi áo khoác có cái gì đó, được Niệm Tưởng nhét vào trước khi xuống xe, muốn anh nhất định phải đợi đến khi trở về nhà, mới được lấy ra xem… Anh nhấc lên áo khoác, cho tay vào trong túi áo sờ soạng một chút.

Là một cái gì đó hình…trái tim?

Anh dùng ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp ra, quăng lên không, sau đó dùng lòng bàn tay đón lấy.

Chocolate.

Anh hơi nhướn mi, cầm ở trong tay thưởng thức một lát, xoay người đi phòng bếp lấy nước uống.

Đèn tường phòng bếp màu vàng quất, ngọn đèn không phải rất sáng, lộ ra không gian ấm áp. Anh dựa vào bồn rửa, thần sắc lại có vài phần xa cách, thanh lãnh, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

******

Nửa giờ trước.

Sau khi cha Niệm cúp điện thoại, cô có chút không phản ứng kịp, cầm di động thất thần, thẳng đến khi đầu kia yên lặng vài giây, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi.

Cô quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, nhẹ nhíu mày: “Ba em… đang chờ ở dưới nhà.”

Đang chạy qua giao lộ không có đèn giao thông, Từ Nhuận Thanh thả chậm tốc độ xe, ghé mắt nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô bất an, tâm tư chuyển đổi liền đoán được nguyên nhân.

“Không tiện sao?” Thanh âm anh thoáng trầm xuống, tận lực không mang bất kỳ tâm tình gì: “Qua giao lộ này em hãy xuống, nơi này dừng xe không an toàn.”

“Anh muốn… Không muốn đi cùng em?” Cô chớp mắt, vẻ mặt lại có vài phần dồn dập.

Đã qua giao lộ, lướt qua một đoạn đường ngắn, Từ Nhuận Thanh dừng xe bên cạnh bồn hoa chỉ cách cửa tiểu khu vài bước chân. Tay trái cầm tay lái, hơi nghiêng thân mình nhìn về phía cô, cười như không cười, hỏi lại: “Em nghĩ anh chọn vế trước hay là vế sau?”

Không biết có phải là bởi vì ngữ khí của anh quá bình tĩnh hay không, ngược lại làm cho Niệm Tưởng sinh ra vài phần bất an, cô nghĩ nghĩ, trả lời: “Cùng đi? Anh lại không phải là bạn trai bình thường của em…”

Tin tức này không hề dự liệu, làm Niệm Tưởng giống như ăn một gậy, nhất thời đầu óc trống rỗng: “Hai tháng trước, nhìn bà nội không phải còn khỏe sao?”

Mang theo cô đi ruộng tát nước, đào khoai lang, thân thể còn rất khỏe mạnh.

“Không có chuyện gì lớn.” Cha Niệm nhíu nhíu mày, ngữ khí ủ dột: “Ngày mai ba sẽ đi qua đón bà nội, đại khái thứ hai có thể trở lại. Bà nội con hàng năm đều làm kiểm tra sức khoẻ, nếu có vấn đề khẳng định cũng không phải vấn đề lớn.”

Thế này Niệm Tưởng mới an tâm vài phần, nhưng vẫn như cũ tâm sự nặng nề.

Ở phòng khách ngồi yên một hồi, cô nghĩ, hiện tại buồn lo vô cớ cũng là vô dụng, xoa xoa đầu, tạm thời bỏ xuống chuyện này, đi phòng bếp ăn mì, chỉ là bát mì này Niệm Tưởng xưa nay vẫn thích, nhưng bây giờ ăn thế nào cũng không thấy ngon.

“Lời dặn của bác sĩ là ăn xong nhất định phải đánh răng.” Anh bưng lên cốc trà uống một ngụm, thanh âm nhất thời được tưới mát, nhu hòa lại ấm áp.

“Em chưa kịp nói với ba.” Cô cố gắng nuốt xuống, trong lòng vẫn còn có chút rầu rĩ: “Ba nói bà nội thân thể không tốt, ngày mai đi đón nội về nhà. Tuần sau, em phải chuyển về ở.”

“Ừ.” Anh lên tiếng, không tiếp lời.

“Em còn nhớ, khi bé đã ở cùng bà nội rất lâu. Nháy mắt, em đã lớn như vậy, lại chưa từng có ý thức được, em lớn lên bao nhiêu thì bà nội cũng già đi bấy nhiêu.”

Có đôi khi ngẫm lại… Cảm thấy lớn lên cũng là một sự việc tàn nhẫn.

“Em không dám nghĩ…” Thanh âm của cô đột nhiên nghẹn lại.

Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn nghe, nghe thấy cô đè nén nghẹn ngào rất nhỏ, tiếng hít thở có chút nặng nề, một tiếng, một tiếng, thong thả lại thấp nhỏ.

Anh bưng cốc trà ngồi ở trước bàn, chiếc đèn bàn phản chiếu toàn bộ màn hình máy tính, sáng đến có chút chói mắt. Anh nghiêng người điều tiết độ sáng, ngọn đèn hạ xuống, cả người anh tựa hồ cũng nhu hòa theo ánh đèn mờ tối.

“Em không dám nghĩ, một ngày kia, bà nội sẽ đột nhiên xa rời em…”

Đến một nơi mà không có bất kỳ phương tiện nào có thể đi đến.

Anh an tĩnh nghe, nghe được đầu kia cô sẽ rất nhanh liền khóc ra, nghĩ nghĩ, anh nói: “Niệm Tưởng, đây là việc mà mỗi người đều phải trải qua…”

“Đối với em mà nói, người nào dù rất quan trọng, cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời khỏi em.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.