Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 56 Học lại – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 56 Học lại

Từ Nhuận Thanh khẽ nhếch khóe môi, nụ cười kia, bên trong quang cảnh mờ tối tạo ra một hình bóng nhàn nhạt, rơi vào trong mắt cô, Niệm Tưởng vốn đã khẩn trương nay càng thêm nhộn nhạo.

Hai tay cô khoát lên trên vai anh, bởi vì khẩn trương nên có chút run rẩy. Lại như cũ cố gắng trấn định nhìn anh, nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh.

“Là thế này phải không?” Cô lại gần, hôn lên môi anh, học theo cách của anh, thành thục, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, cọ vào, thăm dò muốn cạy mở cánh môi, vươn đầu lưỡi liếm anh một chút, sau đó linh hoạt chui vào…

Chui vào…

Chui vào, sau đó thì làm gì?

Niệm Tưởng mở to mắt, ngón tay khoát trên bả vai anh không tự chủ siết chặt. Vừa động, liền cảm giác dây niềng bên trái cấn vào miệng, đau đớn rất rõ ràng.

Cô nhịn không được rút về, kết quả, vừa rời khỏi một chút, liền bị anh ngậm đầu lưỡi.

Ngón tay anh, không biết từ khi nào đã lướt đến sau vành tai cô, ngón tay ấm áp dán vào làn da của cô, nóng đến làm cô như muốn tan ra.

Niệm Tưởng có chút mê mang nhìn anh, ngón tay cô đụng đến sau tai anh, nhẹ nhàng nhéo một cái. Sau đó, nhận thấy được môi anh buông cô ra, Niệm Tưởng cứ như vậy ngồi trong lòng anh, xấu xa nhéo nhéo lỗ tai của anh.

“Đừng nhúc nhích.” Anh đè lại tay cô, thanh âm khàn khàn gợi cảm.

Niệm Tưởng nghe mà sửng sốt, chóp mũi để sát chóp mũi anh, nhỏ giọng hỏi: “Nơi này có phải là không thể đụng vào?” Khi nói chuyện, cô lại đùa dai, bóp nhẹ một chút.

Rõ ràng Niệm Tưởng không biết cái gì gọi là điểm nhạy cảm, chỉ biết, khi đụng vào chỗ mềm mại sau tai anh, lúc ấy anh có một chút phản ứng không như bình thường, không phải bình tĩnh.

Cô cúi đầu, hôn môi trên của anh, dọc theo viền môi đến khóe môi, lại dời xuống, hôn lên cằm anh.

Bàn tay nhéo nhẹ sau tai anh đã bị anh khống chế, cô cẩn thận rút ra, bắt đầu cởi cúc áo sơmi của anh. Một cúc, hai cúc… Cởi rất thuận buồm xuôi gió.

Đôi mắt Từ Nhuận Thanh chậm rãi nhíu lại, khẽ nhếch khóe môi, giơ lên nụ cười như có như không.

Rất nhanh, cúc áo đã bị cởi đến giữa ngực, Niệm Tưởng dừng lại, có chút luống cuống nhìn anh…Hình như cởi hơi quá tay…

Cô đang muốn cắn xương quai xanh của anh…

Cuối cùng nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, mắt Từ Nhuận Thanh nhìn áo sơmi mở rộng của mình, hơi cúi đầu, dán trán mình vào trán cô, liền lấy tư thế gần gũi như vậy nhìn cô: “Muốn làm gì?”

Hơi thở anh ấm áp lại tươi mát, cùng hô hấp của cô giao hòa lẫn nhau, mập mờ quấn quýt.

“Em chấm dứt kiếp sống độc thân của anh.” Anh hơi ngừng lại, mở miệng lần nữa thì trong thanh âm mơ hồ mang theo ý cười: “Cho nên, bà ấy muốn anh hỏi em, ngày mai có đồng ý ra sân bay đón người hay không.”

Này, nhanh như vậy…

Niệm Tưởng trợn mắt há hốc mồm: “Bác, bác sĩ Từ, em còn chưa… chưa có chuẩn bị.” Bọn họ không phải tối qua vừa mới xác định … Quan hệ yêu đương sao?!

Như biết cô đang suy nghĩ cái gì, Từ Nhuận Thanh hơi trầm ngâm, giải thích: “Bà ấy đã biết em được một đoạn thời gian, vì để tránh bà ấy trở về liền an bài anh xem mặt, anh đã nói thẳng để được khoan hồng.”

Niệm Tưởng có chút thảm囧, ngón tay lại bắt đầu xoa góc áo: “Nhưng em còn chưa có chuẩn bị tốt… Quá, quá nhanh …”

“Vậy thì không đi.” Anh điều chỉnh kính chiếu hậu, lát sau nhìn lại thì vẻ mặt rất thoải mái, ngữ khí vui vẻ: “Bằng không, gặp em xong, ba ngày sau bà ấy liền bắt đầu chuẩn bị đi bái phỏng chú Niệm.”

Niệm Tưởng giật mình một cái… Nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…

Hoàn toàn đem chuyện của Tống Tử Chiếu quên mất không còn một mảnh…

Bình phục tốt tâm tình, Niệm Tưởng bắt đầu kiểm tra lại điện thoại, đầu tiên là người hướng dẫn thi bằng lái xe—— thứ hai dự thi lý thuyết, bảo cô mang chứng minh thư đến trung tâm giảng dạy.

Sau đó là… cha Niệm.

Rạp chiếu phim ở gần chung cư của Niệm Tưởng, cho dù Từ Nhuận Thanh chạy xe với tốc độ không nhanh, lúc này cũng đã có thể nhìn thấy cửa tiểu khu.

Niệm Tưởng đang nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa xe, hai câu cuối cùng của cha Niệm nhất thời làm cho cô khiếp sợ, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy xuống xe…

Cha Niệm lấy ngữ khí nghiêm túc, trầm trọng nói: “Cả một đêm gọi cho con bao nhiêu cuộc gọi, con có biết hay không? Đi ra ngoài chơi còn dám tắt máy? Mẹ con không yên lòng, quan trọng nhất là ba cũng không yên lòng, vừa lúc đi ra mua đồ ăn khuya, liền thuận tiện sang đây xem. Ba đứng chờ dưới lầu, vò đầu bức tóc cũng muốn rụng hết, con có biết ba dùng mấy trăm tệ mới làm ra được kiểu tóc này không? Đã trễ thế này còn lêu lổng ở bên ngoài, Tiểu Tưởng, con là ngứa da, muốn ăn đòn đúng không?”

“Mặc kệ con hiện tại ở đâu, cho con mười phút nữa xuất hiện ở trước mặt ba! Đừng làm cho ba thấy được bất kỳ tên con trai nào, bằng không, trước đánh chết nó, sau là đánh chết con, lão Niệm ta nói được thì làm được. Bây giờ ba đang ở dưới lầu chờ con, nhanh chóng trở về cho ba.”

Nhanh chóng trở về cho ba!

Trở về cho ba!

Trở về!

Câu nói sau cùng… như vang vọng núi sông, dư âm không dứt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.