Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 55 Bên nhau – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 55 Bên nhau

Là người thân, tôi cũng đi…

Là người thân…

Tôi cũng đi…

(⊙v⊙) bọn họ mới bắt đầu yêu đương, cứ như vậy mà… công khai?

Còn không đợi vài người ở đây phản ứng kịp, liền có bệnh nhân đi lên phòng khám, giao lại biên lai thu phí. Phùng Giản ngốc trệ cả nửa ngày, lúc này linh quang chợt léo: “Vậy bác sĩ Từ tiếp tục bận rộn a, tôi đi xuống nói một tiếng với người tổ chức, chúng ta hẹn gặp nhau ở buổi tụ hội ngày mai.”

Từ Nhuận Thanh khẽ gật đầu, tiếp nhận biên lai bệnh nhân đưa đến, cho vào trong túi hồ sơ.

Bệnh nhân kia lại không vội vàng đi, ở tại chỗ do dự một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Từ, tôi có chút vấn đề muốn hỏi riêng, nhờ bác sĩ cố vấn một chút, có thể ra ngoài nói chuyện hay không?”

Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn Niệm Tưởng, thế này mới gật đầu, cùng bệnh nhân kia bước đi ra ngoài.

Âu Dương tiếp tục thu dọn dụng cụ, trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Em và lão Đại bên nhau, lại là quan hệ thầy trò phức tạp, nếu công khai, kỳ thật không phải là lựa chọn sáng suốt.”

“Em biết…” Niệm Tưởng buồn buồn cầm cốc ngẩn người, cô cho rằng, cô giấu rất tốt … Kết quả…

Âu Dương nhìn cô, nhìn đến cái cốc trong tay cô, trong lòng buồn bực tích tụ càng nhiều hơn: “Đãi ngộ của bạn gái thật là đặc biệt a, nhanh như vậy liền có thể cùng nhau uống chung một cốc nước.”

Niệm Tưởng chăm chú nhìn cái cốc rỗng tuếch, mặt cũng đen lại. Cô đem cái cốc để xuống, mặt không thay đổi giải thích: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy đem cái cốc cho em, chính là để em đi lấy nước…”

Gương mặt Âu Dương “(⊙o⊙) ơ”, lập tức “(/▽) hè hè”, cuối cùng quy về “(^w^) lão Đại vẫn là giỏi nhất…”

Thành công dùng biểu tình kích thích Niệm Tưởng, Âu Dương buồn bực cả một ngày, cũng bắt đầu móc di động ra tiếp tục nhắn tin cho Lan Tiểu Quân: “Vừa rồi đồng sự tới hỏi chúng ta, phòng này có muốn tham gia buổi tụ họp ngày mai hay không, Niệm Tưởng đồng ý đi, lão Đại lấy thân phận người thân đi theo, em đoán xem, anh có đi hay không?”

Lan Tiểu Quân nhìn thấy tin nhắn nhất thời bĩu môi: “Ai quan tâm anh có đi hay không, hừ!”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại tò mò, nghĩ nghĩ, trả lời: “Nói xem.”

Gửi xong rồi mới chợt thấy có gì không đúng, cẩn thận xem lại tin nhắn Âu Dương gửi tới, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại—— má ơi, cái gì, cái gì? Bác sĩ Từ lấy thân phận người thân đi theo? người thân của ai, ai?

Nếu như Âu Dương dám trả lời là của anh ta, quan hệ này nhất định phải cắt đứt!!! cắt không đứt thì chặt cho đứt, chặt anh hay là chặt chính cô cũng muốn chặt, chặt, chặt.

———————————-

Không có nước nóng, Niệm Tưởng liền tự mình nấu một ấm.

Ngoài cửa sổ lờ mờ hơi nước, thời tiết không tính là tốt, lúc hoàng hôn buông xuống, sắc trời cũng trầm đi vài phần.
Muốn bù lại cho sáu năm cô đơn trống trãi kia… Chỉ là, làm sao có thể bù lại được.

Mối tình đầu của cô chính là anh, tất cả ảo tưởng đối với tình yêu đều đến từ anh. Muốn cùng anh làm rất nhiều việc, rất nhiều chuyện mà tình nhân mới có thể làm.

Tựa như cùng nhau xem phim, xem câu chuyện tình yêu của người khác, nhưng xem cùng với anh, cảm giác liền đặc biệt…

Vì thế, phim chiếu được một nữa rồi, Niệm Tưởng vẫn luôn luôn ở trạng thái xuất thần, cho đến giữa phim… Cô cố gắng đuổi kịp câu chuyện, thẳng đến nửa cuối bộ phim, cô quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh chằm chằm.

Anh xem phim rất nghiêm túc, trong ánh mắt chớp động quang ảnh từ màn chiếu, ánh mắt anh vốn trong trẻo, tối đen lại thâm thúy. Giờ phút này được phản chiếu ánh sáng, làm Niệm Tưởng không khỏi nhìn đến xuất thần.

Nhận thấy được tầm mắt của Niệm Tưởng, anh nghiêng đầu tới gần cô, hơi cúi đầu, khẽ giọng hỏi: “Làm sao?”

“A… Không có việc gì.” Niệm Tưởng nhanh chóng quay đi, ánh mắt lại cúi xuống, nhìn về phía tay anh khoát lên trên đầu gối. Cô lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay anh.

Dư quang liếc thấy anh quay đầu nhìn qua, bên tai đã hồng lại cố gắng trấn định, cố gắng nhìn màn ảnh…

Ngón tay cô đang từng chút một nhét vào trong lòng bàn tay anh, cầm ngón tay anh. Đại khái bởi vì khẩn trương, lòng bàn tay có chút nóng.

Từ Nhuận Thanh nhịn không được giơ cao khóe môi, nâng tay lên cầm tay cô, gọi một tiếng tên cô: “Niệm Tưởng?”

Lực chú ý rõ ràng không đặt trên màn ảnh, người nào đó lập tức quay đầu nhìn qua.

Anh cúi thấp đầu, hôn xuống, ở trên môi cô nhẹ nhàng chạm vào, tách ra, chỉ lui ra một chút, hỏi cô: “Muốn hôn anh?”

Thanh âm kia hòa tan vào bài hát phát lên trong phim, dễ nghe đến mức làm xương cốt Niệm Tưởng bủn rủn.

Cô gật gật đầu, thấy đáy mắt anh tràn ra ý cười nhỏ vụn, thăm dò, chậm rãi tới gần anh, sau đó hôn lên. Cứ như vậy nhẹ nhàng mà chạm, liền cảm giác tim của mình đập như trống trận, bức áp nhân tâm.

Niệm Tưởng chỉ cảm thấy mặt mình luôn luôn nóng lên, tay nắm bàn tay anh có chút đổ mồ hôi, máu huyết trong người cũng sôi trào.

Bàn tay vốn cầm bỏng ngô buông ra, dò lên đụng phải mặt anh. Đụng chạm trong nháy mắt đó, làm tâm cô mềm nhũn, tê tê dại dại, tim đập cũng mất trật tự.

Cô dựa qua, gần sát bên anh, nhưng không dám tiến lên nữa.

Quang cảnh mờ tối, cô chỉ nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của anh đang ngậm cười, thản nhiên kiên nhẫn nhìn cô. Nhạc đệm trong phim lại phát lên, không có ai nhận thấy được ở chỗ này, không khí chợt nóng lên.

“Không tiếp tục?” Anh nhẹ nhàng mà chậm chạp hỏi một câu, nhưng hiển nhiên, đối với đáp án cũng không phải để ý lắm.

Từ Nhuận Thanh buông bàn tay đang nắm tay cô, hai tay dừng trên thắt lưng, nhẹ nhàng nhắc lên, ôm cô ngồi lên trên đùi của mình: “Vậy anh dạy em, hửm?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.