Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 54 Người thân – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 54 Người thân

Sau khi Niệm Tưởng đưa Lan Tiểu Quân lên xe bus, liền vội vả trở về. Trong đầu còn vang vọng câu nói trước khi lên xe của cô ấy: “Niệm Tưởng, có đôi khi mình cảm thấy, cậu trước giờ biểu hiện ra ngoài phản ứng chậm chạm và chỉ số EQ thấp, đều là bởi vì cậu thông minh, biết làm sao tránh né phiền toái. Cho nên, chuyện của sư huynh Tống Tử Chiếu, nếu cậu đã nói không có cách nào khác đáp lại, tốt xấu gì cũng nên đưa tiễn một đoạn.”

Niệm Tưởng gãi gãi đầu, có chút xuất thần.

Tránh né phiền toái sao?

Cô kỳ thật chỉ là, đối với người không có hứng thú thì không cần cân nhắc suy nghĩ mà thôi.

A… Thật phiền.

Âu Dương đang ngồi xổm ở cửa bệnh viện đợi Niệm Tưởng, thấy cô chậm rì rì, mặt đầy bụng tâm sự đi tới, sắc mặt lại chìm xuống.

Niệm Tưởng đi đến gần mới nhìn thấy Âu Dương, cô bị hoảng sợ: “Anh, sao anh ở đây?”

“Tiểu Quân nói gì với em?” Âu Dương trực tiếp hỏi.

Niệm Tưởng “A” một tiếng, có chút ngượng ngùng nhớ lại “Thiếu nữ say rượu, sau khi tỉnh lại phát hiện tự mình cởi hết đồ chỉ còn một cái quần lót” loại chuyện này 囧 hờ hờ, chỉ có thể lắc đầu: “Cái gì cũng chưa nói a.”

“Cô ấy nói chia tay với anh.” Sắc mặt Âu Dương trầm hơn, quả thật đen như đáy nồi: “Anh làm sai chỗ nào?”

Niệm Tưởng có chút há hốc mồm: “Tiểu Quân nói chia tay?”

Biểu tình của Âu Dương càng buồn bực, giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người lại.

Niệm Tưởng như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ, thật lâu cũng chưa hồi thần.

Ở phòng thay đồ, Niệm Tưởng thay xong quần áo thì lên trên lầu, Từ Nhuận Thanh đang đứng đầu cẩu thang lầu hai, giảng giải phương án trị liệu cùng người thân bệnh nhân. Thấy cô đi lên, rất tự nhiên đem bệnh lịch trong tay đưa qua cho cô cầm.

Niệm Tưởng vốn còn muốn đi phòng trà lấy nước uống, buổi sáng ăn bánh bao hơi mặn… Lúc này cô có chút khát nước. Hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở sau lưng anh, nghe anh rõ ràng trật tự, giảng giải chỗ quan trọng cùng người nhà.

Thanh âm anh rất êm tai, lại là mới sáng sớm, mang theo trầm thấp từ tính, không cố ý, nhưng có một loại mị lực nói không nên lời.

Vì thế trầm mặc một lát, Niệm Tưởng cố gắng bình tĩnh gật đầu một cái.

Âu Dương có chút rối rắm, nhưng suy tính một hồi cũng gật gật đầu.

Sau đó, mọi người đều đưa ánh mắt ném về phía bác sĩ Từ còn chưa tỏ thái độ… Dựa theo kinh nghiệm thường lui tới, bác sĩ Từ trước giờ đều không tham gia.

Chuyện kế tiếp phát sinh, Phùng Giản đều dùng vẻ mặt “Chứng kiến kỳ tích” mà đối mặt. Cuối cùng bay ra khỏi phòng khám, nhéo đùi mình thật mạnh, cảm giác đau đớn kia truyền đến vỏ đại não, nhịn không được rơi lệ đầy mặt, cảm khái: “Má ơi, thật sự là quá không dám tin …”

******

Cảnh tượng trước đó vài phút.

——–

Dưới sự chú mục của mọi người, Từ Nhuận Thanh không chút hoang mang đem ly trà để trên bàn làm việc, sau đó ngón giữa nhẹ khoát lên trên mặt bàn, ngón trỏ đẩy ly trà chuyển tới trước mặt Niệm Tưởng.

Vẻ mặt Âu Dương nhất thời là “Mẹ ơi, lão Đại săn sóc thật chu đáo, lão Đại, bệnh thích sạch sẽ của anh đâu”, biểu tình hâm mộ ghen tỵ nhìn Niệm Tưởng, cô gái được lão đại chiếu cố a…

Thời điểm anh mới đi theo Từ Nhuận Thanh, có một lần trong cuộc họp, viện trưởng chủ trì hội nghị. Anh liền theo Từ Nhuận Thanh ngồi ở vị trí gần cửa, lúc khát nước muốn uống nước, không cẩn thận lấy nhầm cốc giấy của bác sĩ Từ… Vẫn là nước bác sĩ Từ chưa uống qua a! Kết quả, bác sĩ Từ nhìn cũng không nhìn một cái, mang theo cốc giấy ném vào trong thùng rác.

Chuyện này tạo thành thương tích khó có thể phai mờ trong tâm hồn anh, chẳng sợ sau này biết bác sĩ Từ không phải thanh cao, chỉ là có chút bệnh sạch sẽ, tuy rằng anh hiểu được, nhưng giờ phút này, đối mặt với cảnh tượng trước mặt… Trình độ tổn thương của trái tim bé nhỏ yên lặng leo lên một cấp.

Có một loại tổn thương, cô đơn, mà toàn thế giới đều có thể chà đạp…

Yên lặng rơi lệ QAQ.

Biểu tình của Niệm Tưởng thủy chung là như vậy ——(⊙v⊙)?

Khẩn trương cao độ, không khí đều bị áp xuống, ngay cả thanh âm cây kim rơi xuống, cũng có thể nghe rõ ràng.

Liền nghe bác sĩ Từ không nhanh không chậm mở miệng nói: “Làm người thân, tôi cũng đi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.