“Không, không cần…” Niệm Tưởng biến sắc, có chút khẩn trương, hơi ngửa ra sau nhìn anh: “Anh đừng đùa em có được không, em không chịu nổi đùa giỡn như vậy.”
Biểu tình và vẻ mặt Niệm Tưởng muốn khóc, đầu tiu nghỉu cúi xuống, thật là đáng thương.
“Sợ anh làm gì em?” Biết rõ cô đang khẩn trương, anh lại còn muốn trêu chọc cô hơn.
Tay Niệm Tưởng vòng ở sau gáy anh rút trở về, ôm lấy mặt anh, lòng bàn tay của cô hơi lạnh, dán trên mặt anh như làn gió mát mùa thu.
Anh thoáng nghiêng đầu áp vào thêm một chút.
Niệm Tưởng cho rằng anh như vậy không thoải mái, ngượng ngùng dời tay, liền nhẹ nhàng khoát lên trên vai anh, rũ mắt nhỏ giọng trả lời: “Làm… Chuyện xấu.”
Hai chữ sau cô nói rất rõ ràng, ngữ khí lơ đãng, nhưng bên trong hoàn cảnh mập mờ như vậy, giống như được thêm vài phần hấp dẫn.
Anh nhẹ “ừm” một tiếng, thái độ “ba phải” cái nào cũng được làm cho Niệm Tưởng không hiểu ra làm sao. Một giây sau… Tay anh ôm trên thắt lưng cô hơi buộc chặt, nghiêng đầu lại gần, chôn tại hõm cổ cô.
Niệm Tưởng nhất thời cứng đờ, một cử động cũng không dám, mặc cho anh ôm như vậy, cũng không biết qua bao lâu, nghe thấy anh đè thấp tiếng cười trầm trầm…
Niệm Tưởng ảo não vỗ nhẹ bả vai anh, lầm bầm một câu gì mơ hồ không rõ, mặt đỏ tai hồng ôm đáp lại anh.
Đến cùng thì thời gian cũng không còn sớm, Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái, ôm cô đi vào trong phòng tắm. Kéo cửa kính ra, tại lúc Niệm Tưởng còn chưa có bất kỳ chuẩn bị, liền giơ tay mở vòi sen.
Dòng nước ấm áp đổ ập xuống, Niệm Tưởng hét lên một tiếng, nhanh chóng ôm chặt anh tránh đi: “Quần áo ướt, ngày mai mặc cái gì?”
“Mặc của anh.” Từ Nhuận Thanh thử nhiệt độ nước, hơi buông tay ra: “Còn không muốn xuống?”
Niệm Tưởng không trả lời, hai chân vòng ở thắt lưng anh kẹp càng chặt hơn, giống như gấu Koala, như thế nào cũng không buông tay: “Không cần, em không xuống.”
“Vậy thì cùng tắm.” Anh lại thấp giọng nở nụ cười, ôm cô quay người ra phòng nhỏ bên cạnh, từ trong tủ lấy ra một cái khăn tắm sạch sẽ bỏ vào trong rổ: “Thật sự không xuống?”
Niệm Tưởng khẽ hừ một tiếng, thế này mới buông chân ra, thông thuận từ trên người anh nhảy xuống.
Kiểm tra nhiệt độ nước xong, Từ Nhuận Thanh lại đi lấy một bộ áo ngủ đặt vào giỏ trúc bên cạnh cửa: “Mới, lát nữa tắm xong mặc cái này.”
Từ Nhuận Thanh nặng nề “ừm” một tiếng, thanh âm trầm thấp hơn nữa: “Tối qua anh ngủ không phải đặc biệt tốt, em biết nguyên nhân đi, hửm?”
Niệm Tưởng: “…” Cô, cô làm sao có thể biết? Đương nhiên không biết!
******
Lan Tiểu Quân tâm tình khá tốt đang gặm bánh quẩy, quay đầu nhìn thấy Niệm Tưởng nhẹ nhàng lướt ra, sắc mặt còn đỏ như đít khỉ, chấn kinh không nhỏ: “Mới chớp mắt, sao cậu lại ngược đãi chính mình như thế?”
Niệm Tưởng mê mang “ừm” một tiếng, lại lắc đầu: “Không có a…”
Lan Tiểu Quân hiển nhiên không tin tưởng, bất quá, rõ ràng cũng không có ý đuổi cùng vấn để, chuyển đề tài: “Mình nghe nói sư huynh Tống Tử Chiếu muốn xuất ngoại, anh ấy có nói với cậu không?”
Niệm Tưởng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vẻ mặt kỳ quái nhìn: “Vì cái gì phải nói với mình?”
Lan Tiểu Quân cắn chiếc đũa, nhìn cô một cái, nhẹ “ách” một tiếng: “Nói cậu ngốc thật là đúng mà, thành tích học tập luôn có thể đánh vào mặt người khác. Nhưng đích thực… Không thông minh a…”
“Uy.” Niệm Tưởng kháng nghị: “Không cho công kích mình.”
“Sư Huynh Tống Tử Chiếu muốn xuất ngoại, trong khóa của chúng ta, một đống cô gái khóc đến đứt từng khúc ruột a. Quyết định làm gì đó đưa tiễn sư huynh, cậu có đi hay không?”
“Đến lúc đó lại nói.” Niệm Tưởng nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với cái này không có gì hứng thú.
“Còn có a, mấy ngày hôm trước, Nhâm Dĩnh hỏi thăm mình về chuyện của bác sĩ Từ, mình nói mình không thực tập cùng bác sĩ Từ, bảo cô ta đi hỏi cậu. Cậu đoán cô ta nói như thế nào?”
“Nói như thế nào?”
Lan Tiểu Quân cười khẽ một tiếng, trả lời: “Cô ta nói cô ta để ý bác sĩ Từ, muốn kết giao với cậu, nhưng không dám nói thẳng, cho nên tới chỗ mình nói bóng nói gió, muốn nương vào mình nói với cậu, nhờ cậu giúp đỡ.”
“Ba” một tiếng vang lên.
Sắc mặt Niệm Tưởng nhất thời nặng nề, quăng đũa.