“Chỉ là một…vấn đề rất nhỏ, rất nhỏ…” Trong men say mông lung, ánh mắt cô hơi nheo lại, quang ảnh nhỏ vụn giống như là thủy tinh, chợt lóe, chợt lóe.
Lúc nói chuyện, bàn tay câu ở sau gáy anh rút trở về, ở trước mặt anh làm ra một thủ thế “mô tả chính xác “rất nhỏ” như thế nào”.
Anh cầm lại cánh tay này, bắt chéo hai tay ra sau lưng cô, nhẹ “ừm” một tiếng: “Em chỉ có cơ hội này, từ từ mà nghĩ, muốn hỏi anh… Cái gì…”
Anh nói thong thả, nhả chữ rõ ràng.
Dứt lời, liền thấy chân mày cô hơi nhíu, thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Rốt cuộc là cô đã say.
Anh bưng lên chén nước giải rượu đã chuẩn bị, hiện tại nhiệt độ vừa uống, đút cho cô. Cái chén đưa tới bên môi, cô liền thuận theo há miệng, uống từng ngụm nhỏ.
Toàn bộ tâm tư của cô bé này đều biểu hiện ở trên mặt, muốn nói lại thôi, cùng với chút khẩn trương trong ánh mắt, đều được anh thu hết vào đáy mắt.
Anh chăm chú nhìn chai rượu đỏ còn dư một chút trên bàn, cũng suy tư… Dù sao cũng lớn hơn cô bốn tuổi, khi dễ cô như vậy có không tốt lắm không?
Đút được một nửa, cô không uống tiếp, rút tay lại, đẩy nhẹ ra: “Em không uống…”
Cô đẩy ra, Từ Nhuận Thanh liền cầm tay cô cũng đưa chén lên miệng mình, uống vài hớp, ngẩng đầu thấy cô lại là bộ dạng mặt đỏ tai hồng, không nhịn được cười: “Trước khi hỏi vấn đề của em, có hay không muốn nghe anh nói vài câu?”
Niệm Tưởng nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Thật sự rất ngoan.
“Đêm nay, lời nói của anh, tất cả đều nghe thấy?” Anh hỏi.
Cô nghe rất nghiêm túc, còn thật cẩn thận nghĩ nghĩ: “Đều nghe thấy …”
“Vậy, đều nghe hiểu?” Anh tiếp tục hỏi, ngón tay ôm lấy cô, chậm rãi chế trụ.
Niệm Tưởng cũng không có phát hiện, còn đang hồi tưởng những lời anh nói đêm nay, may mắn anh “tích chữ như vàng” nói cũng không nhiều, cô lại được ban tặng trí nhớ tốt, mỗi một câu, trên cơ bản đều có thể nhớ rõ. Nhưng đối với những lời này, năng lực lý giải đích thực không tốt.
Cô lắc đầu.
“Câu nào?” Anh buông nhẹ thanh âm.
“Tương tư… Thành tật… Câu đó.” Cô nói xong, lại bắt đầu đỏ mặt, đỏ mặt, đỏ mặt… Ai, thảo luận loại vấn đề này, thật sự là có chút thẹn thùng a.
“Chính là rất nhớ em, nhớ mãi không quên.” Anh đơn giản giải thích xong, hơi nhướn mi: “Như vậy hiểu không?”
“Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, vấn đề của em có thể từ từ tính.” Anh ôm cô ngồi dậy, “Có muốn đi tắm không? Sắp mười giờ.”
“Vậy trước kia…” Cô liếm môi hơi khô, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng trước kia không phải anh là bởi vì em còn nhỏ, đang đi học, cho nên cự tuyệt em sao?”
Trầm mặc qua đi trong chớp mắt.
Anh không có đáp lại.
Niệm Tưởng cắn môi, có chút ảo não… Không nên hỏi a.
“Anh khi đó… Còn chưa có thích em.” Từ Nhuận Thanh nhìn cô cúi đầu, ngón tay nhẹ sờ cằm cô, giống như là đang trấn an một con mèo nhỏ.
Niệm Tưởng lại bắt đầu đỏ mặt ——
Từ đêm nay đến tận bây giờ, cô vẫn như cũ không quen anh đụng chạm, một khi anh tới gần, luôn là nhịn không được đỏ mặt…
A, không được.
Cô cắn môi một cái, nhào lên ôm chặt anh, một chút cũng không ngại câu trả lời vừa rồi của anh: “Em không hỏi, em chính là có chút không quen, có chút không tưởng tượng được… hiện tại anh…”
Cũng thích em.
Chung quy cô không có gì tốt đẹp, cũng không phải xuất sắc, cũng không thể nào trở thành người anh thích như vậy.
Từ Nhuận Thanh nâng đùi cô, làm cho hai chân cô vòng quanh hông anh, cứ như vậy ôm cô đi vào phòng tắm: “Nếu như em không ngại quá nhanh, anh thật nguyện ý phát sinh một chút chuyện để chứng thực quan hệ…”
Chứng thực quan hệ?
Trong đầu Niệm Tưởng chợt lóe ra bốn chữ này, nhất thời cả người cũng không tốt lắm: “Kỳ thật có thể tưởng tượng được… Hoàn toàn có thể tưởng tượng được về sau chúng ta…”
Không đúng, là về sau cô bị anh áp bức như thế nào… cứ như vậy áp tới, dù sao, hoàn toàn sẽ không có cơ hội lật bài.
“Tưởng tượng?” Bác sĩ Từ đối với cái từ này có chút ý kiến, đang đi đến trước phòng tắm, cứ như vậy ôm cô đặt trên tường.
Niệm Tưởng bối rối…
Cái tư thế này —— thật là làm cho người ta không thể suy nghĩ trong sáng a QAQ.
Cố tình người khởi xướng cứ bày ra một bộ mặt thản nhiên: “Không cần tưởng tượng, hiện tại anh có thể mô phỏng cho em xem.” Dứt lời, lại lười biếng bổ sung một câu: “Có muốn hay không, hửm?”