Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 51 Khúc nhạc dạo – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 51 Khúc nhạc dạo

Bên tai là âm nhạc phiêu đãng, mí mắt Niệm Tưởng nặng nề khép lại.

Thanh âm Từ Nhuận Thanh trầm thấp, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy lại phá lệ rõ ràng, từng câu từng từ, từng âm tiết đều giống như là nhịp trống, từng chút đánh vào lồng ngực cô, như châu ngọc rơi xuống sàn, vang vọng gợn sóng.

Tương tư thành tật?!

Tương tư thành tật.

Cô giãy giụa muốn thanh tỉnh, nhưng dùng hết khí lực, cũng không thoát khỏi mệt mỏi tầng tầng trùng điệp trói buộc, giãy dụa đến cuối cùng là từ bỏ.

Cứ như vậy níu chặt tay áo của anh, ngón tay chậm rãi buộc chặt, vải áo mềm mại dán vào sườn mặt cô, cảm thấy an tâm không nói nên lời.

Từ Nhuận Thanh buông mắt nhìn cô, cô lặng yên ngủ ở trong lòng anh. Lông mi rủ xuống tạo thành cái bóng mờ nhạt dưới mí mắt. Mũi thẳng thanh tú, khóe môi hơi mím. Bởi vì uống rượu nên trên mặt ửng đỏ, càng tô đệm thêm gương mặt phấn điêu ngọc mày của cô.

Trước giờ cô đều là bộ dáng tinh xảo như vậy, bất quá, lặng yên như thế lại là hiếm thấy.

Anh giơ tay dò xét trán cô, hình như có hơi nóng lên. Đầu ngón tay anh từ mũi cô trượt xuống dừng trên đôi môi, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi cúi người nhìn, duy trì tư thế như vậy thật lâu sau, nhẹ thở ra một hơi khó chịu, giơ tay chộp lấy chai rượu trên bàn, vừa đưa gần đến môi, nhớ tới lát nữa phải lái xe, anh mới ngừng lại.

Hô hấp Niệm Tưởng đều đặn lại nhẹ bẩng, hiển nhiên đã tiến vào giấc ngủ say.

Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, nhìn cô thật lâu sau, nhéo nhẹ chóp mũi cô, bất đắc dĩ hướng lại gần thành ghế sô pha: “Phiền toái nhỏ.”

Niệm Tưởng ôm cánh tay anh, nửa gối lên ngực anh, anh vừa động như vậy, cô liền đi theo hướng lên ngực anh cọ cọ, miệng còn rì rầm kháng nghị…

Ai là phiền toái nhỏ!!!

Đang định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, liền thấy điện thoại Niệm Tưởng đặt trên sô pha lóe sáng, gửi đến một cái tin nhắn.

Từ Nhuận Thanh không thấy chướng ngại chút nào cầm lên nhìn, thấy là Âu Dương, chăm chú nhìn Niệm Tưởng đã ngủ, anh hơi nhướn mi một chút, đầu ngón tay xẹt qua màn hình…

Mật mã?

Từ Nhuận Thanh nhìn chằm chằm con số trên bàn phím, nhíu mày.

Suy nghĩ một lượt, ngón tay nhấn mấy con số ——

“Tách” một tiếng nhỏ vang lên, giải khóa thành công.

Cởi áo măng tô, chỉ mặc chiếc sơmi màu trắng, cổ tay áo hơi xoắn lên lộ ra đường cong rắn chắc lại hoàn mỹ của cánh tay. Khuỷu tay chống trên đầu gối, ngón tay thon dài nắm nhẹ chân ly, càng tôn lên khớp xương tay đẹp rõ ràng của anh.

Sắc đẹp quả nhiên tốt để nhắm rượu (⊙x⊙)…

Niệm Tưởng lặng lẽ uống xong cả một ly, sau đó hỏi dò: “Rượu đỏ độ cồn cao, bác sĩ Từ, không phải là anh muốn chuốc say em để làm chút gì đi…”

Từ Nhuận Thanh híp mắt, làm bộ như không hiểu: “Chuyện gì phải uống say mới có thể làm cùng em?”

Niệm Tưởng: “…”

Cô trầm mặc không trả lời, anh liền từng bước một tới gần: “Đang suy nghĩ cái gì, không nói cho anh?”

“Không nghĩ cái gì…” Vẻ mặt cô thuần khiết nhìn bóng đèn.

“Vậy, giải thích vấn đề trước đó cho anh, hủm?” Anh khẽ nâng ly lên, nhấp một ngụm, sau đó… Tới gần cô.

Niệm Tưởng đang đùa vui trên thảm lông dê mềm mại, anh đột nhiên tới gần, làm cho cô khẩn trương nắm chặt lông dê: “Kỳ thật… Có thể làm rất nhiều việc a.”

Nói xong, cô cúi đầu không nhìn anh, cầm chai rượu rót cho chính mình một ly đầy, sau đó hai tay nâng lên, uống từng ngụm nhỏ, mãi cho đến khi cô còn muốn uống ly thứ ba, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc giơ tay đè lại, hơi nhíu mày: “Không cho uống nhiều.”

Tác dụng chậm chạm của rượu đỏ đã bắt đầu ùa đến, tầm mắt Niệm Tưởng dừng tại bàn tay bị anh đè lại, nhịn không được ợ một cái.

Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt hơn, tay dán trên mu bàn tay cô tiến xuống cổ tay cô, cúi xuống, muốn kéo cô đến.

Niệm Tưởng khoanh chân ngồi, chân cũng đã muốn tê rần, vốn là muốn… Làm chút gì, đơn giản dựa vào men rượu ôm chặt cổ anh, cả người cô cũng treo lên.

Anh quả nhiên như cô dự liệu, cứng đờ thân mình.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bởi vì có chút khẩn trương, ngón tay câu ở sau gáy anh nhịn không được run run: “Em lại bồi anh uống hai ly rượu, em có thể đổi lại một vấn đề hay không?”

Tư thế có chút không thoải mái, cô dứt khoát dựa vào gần hơn một chút, vừa động, trên đùi cảm nhận ngay nhói buốt. Cô cau mày nhẹ “a” một tiếng, vẻ mặt đau khổ nhìn anh: “Anh ôm em đứng dậy có được không, em, tê chân …”

Ánh mắt Từ Nhuận Thanh trượt xuống, dừng tại đùi cứng đơ mất tự nhiên của cô, tay đưa xuống nâng thắt lưng cô lên, hơi nhắc cao, liền ôm cô ngồi vào trong lòng mình.

Sau đó trầm giọng, ôn hòa hỏi: “Em muốn hỏi cái gì?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.