Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 49 Đè tường – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 49 Đè tường

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry…”

Âu Dương cau mày nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc, hơi trầm tư, khởi động xe, tiếp tục gọi lại.

Niệm Tưởng gọi điện thoại xong thì không khóa máy, trở về phòng bao, cầm điện thoại để lên bàn để ngừa việc bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào, lúc này mới phát hiện, không biết thời điểm nào cô đã bấm gọi cho Từ Nhuận Thanh.

Cô lập tức lại chạy ra cửa phòng, cầm điện thoại đưa đến gần tai: “Alo?”

“Ở đâu?” Từ Nhuận Thanh đứng dậy trước máy tính, chau mày.

“Đang cùng Tiểu Quân… hát.” Cô ho nhẹ một tiếng, giải thích trạng huống: “Vừa rồi gọi cho Âu Dương, gọi xong quên khóa máy … Không biết làm sao lại bấm vào số anh …”

Bối cảnh bên cô, thanh âm ồn ào hỗn độn, nhưng có thể rõ ràng nhận biết được là KTV. Thanh âm của cô gần ngay bên tai, lại như mơ hồ xa xăm, vừa buông tay liền sẽ lập tức trượt khỏi từ kẽ tay.

“Chỉ có hai người, em và Lan Tiểu Quân?” Từ Nhuận Thanh thoáng mím môi, chân mày nhíu chặt hơn.

Niệm Tưởng không cảm thấy nơi nào có vấn đề, vui vẻ ứng tiếng: “Đúng, Tiểu Quân uống say, một mình em không trị được cô ấy.”

Từ Nhuận Thanh có chút đau đầu nhéo nhéo mi tâm, lại mở miệng lần nữa thì thanh âm cũng khàn khàn khiến Niệm Tưởng sửng sốt: “Vì cái gì không tìm anh?”

“A?” Niệm Tưởng sửng sốt, lại bị anh hỏi mà chỉ biết im lặng.

Trầm mặc qua đi trong giây lát, Từ Nhuận Thanh không dây dưa nhiều, hỏi: “Ở chỗ nào? Anh tới tìm em.”

“Đã trễ thế này, không sao, Âu Dương đang…” tới rồi.

Không đợi cô nói xong, đầu bên kia, tiếng hít thở trầm xuống, từng câu từng từ, không cho phản bác nói: “Anh chỉ cần em trả lời câu hỏi của anh.”

Giọng nói kia cường ngạnh, thanh âm lại lành lạnh, mang theo vài phần bất cận nhân tình, mơ hồ nhưng trực tiếp làm Niệm Tưởng nhận thấy được, anh đột ngột tức giận.

Niệm Tưởng bị anh dùng loại thái độ này đối đãi, cảm giác chua xót ủy khuất nhất thời cuồn cuộn lên. Cô cầm điện thoại thật lâu sau, trong thanh âm mang vài phần nghẹn ngào: “Anh giận dữ như vậy làm gì?”

Ngữ khí ủy khuất quá rõ rệt.

Từ Nhuận Thanh chỉ là nghe, cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình của cô lúc này. Nhất định là đang cúi thấp đầu, buông mắt xuống, đáy mắt lấp lánh một mảnh nước mắt, tầng nước lung lay sắp đổ.

Cũng giống một dạng sáu năm trước đó, khi bị anh….. cự tuyệt.

Anh bất đắc dĩ khẽ thở dài, đầu quả tim như nhũn ra, hận không thể lập tức nhìn thấy cô. Nghĩ như vậy, ngữ khí tuy rằng vẫn vội vàng, nhưng đã khắc chế, thả nhẹ vài phần: “Anh chỉ là không an tâm về em, đang ở đâu?”

“Ở VV.” Dứt lời, cô nhịn không được cẩn thận thăm dò, xác nhận: “Anh thật sự muốn đến đây?”

“Cô ấy có Âu Dương phụ trách.”

Chỉ có cô, mới là người anh muốn phụ trách toàn bộ hỉ nộ ái ố, hơn nữa cô là người duy nhất.

Thanh âm anh trầm thấp từ tính, ngay tại bên tai. Niệm Tưởng nghe mà cứng người, loại cảm giác quẫn bách cứ dâng lên từng tấc trong lòng. Cô nhíu mày, có chút mất hứng: “Em không thích anh.”

“Những lời này, về sau em sẽ không có cơ hội nói nữa.” Mắt anh chợt trầm xuống, đột nhiên lóe ra vài phần lãnh ý. Lãnh ý kia còn chưa lan tràn, liền bị ngọn lửa che giấu nơi đáy mắt dần dần bốc cháy lên.

Anh cúi đầu, áp môi, há miệng cắn môi cô. Có chút mạnh, đụng vào liền có cảm giác đau đớn rõ ràng.

Niệm Tưởng “A” một tiếng, một tay còn lại vỗ vào anh, kết quả, còn chưa đụng tới thân thể anh, liền bị anh giam cầm, cùng nhau đặt ở phía sau.

Anh không chút nào cảm thấy bị quấy nhiễu, liền lấy tư thế như vậy, hôn cô.

Chiều cao hai người chênh lệch khá nhiều, anh hôn có hơi khó khăn, hai tay chế trụ cô kéo về phía mình, đem cả người cô áp vào trong lòng, cứ nữa ôm như vậy, khấu ở trong ngực, chặt chẽ hôn cô.

Cô lặng lẽ nhắm mắt lại.

Cảm giác hô hấp của mình từng chút một biến nhẹ, biến nhẹ, biến nhẹ…

Bị anh đặt trong một góc tối, áp ở trên tường… Trong phòng còn có một người, chẳng sợ người kia vì giờ phút này đã say đến mức bất tỉnh nhân sự…

Hô hấp cô dồn dập, có chút không thở nổi.

Tay bị anh nắm ở sau lưng, bởi vì anh có chút dùng sức mà có cảm giác đau đớn không quá rõ ràng, chỉ là cái này… Có làm sao?

Cô thích anh, cũng thích anh hôn cô.

Nếu như yêu một người, tâm tình cật lực che dấu, vậy hôn môi tuyệt đối có thể bại lộ chuyện này, làm tâm tình cố gắng ẩn giấu kia thể hiện rõ ràng.

Trong phòng đang phát bài hát mà Niệm Tưởng chưa từng nghe qua, giai điệu triền miên lại nhẹ nhàng. Cô từ từ nhắm hai mắt, có thể cảm giác ngọn đèn không ngừng lóe lên, dừng trên quang cảm của mí mắt.

Cũng có thể nghe thấy đáy lòng của chính mình, tiếng vang chưa bao giờ rộn ràng như vậy.

Từ Nhuận Thanh rốt cuộc hơi thối lui một chút, môi anh vẫn còn áp sát môi cô, tiếng nói cố ý ép rất trầm thấp lại dụ hoặc: “Lại đưa ra lựa chọn…”

Niệm Tưởng mê mang mở mắt ra nhìn anh.

“Là đi nhà em, hay là nhà anh?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.