Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 42 Lo lắng – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 42 Lo lắng

Thanh âm Từ Nhuận Thanh gần ngay bên tai, Niệm Tưởng hoảng hốt, vừa ngẩng đầu mới phát hiện, khoảng cách hai người lúc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi an toàn…

Thấy cô sững sờ, anh chậm rãi tiến lên một bước, làm cho Niệm Tưởng nhịn không được lui ra sau một bước, thẳng đến khi gót chân chạm đến tủ bếp, không thể lui được nữa.

Rõ ràng rất khó làm! ( ttsu *′Д`) ttsu

Tay cô còn cầm dây lưng tạp dề, cố gắng không chạm đến anh. Bị anh vây lại, nhất thời phản ứng không kịp: “Gần, gần như vậy, làm sao, làm sao thắt…”

“Tới gần chút nữa không phải dễ dàng hơn?” Anh cúi thấp thân mình, động tác này chậm chạm giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút từng chút dần phóng đại trước mắt Niệm Tưởng. Thẳng đến cuối cùng, hai tay của anh từ hai bên hông cô, chống lên trên dàn bếp ở phía sau, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, ngữ khí rõ ràng: “Em sợ tôi?”

Sợ… (⊙x⊙)

Niệm Tưởng muốn ngưng thở, ngay cả hô hấp cũng cố gắng buông nhẹ: “Anh, anh đừng nhúc nhích…”

Từ Nhuận Thanh hơi nghiêng sườn mặt, nhẹ “Ừm” một tiếng.

Niệm Tưởng yên lặng hít một hơi thật sâu, ghé sát vào anh, thẳng đến khi chóp mũi sắp chạm đến áo sơmi trắng của anh, thì mới dừng lại, ngửa đầu nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người đã gần đến nỗi, chỉ cần một centimet nữa là chạm vào nhau, Từ Nhuận Thanh ở góc độ này nhìn xuống, cô tựa như dựa trong lòng anh, hơi thở hít vào đều là mùi hương mềm nhẹ của cô.

Hô hấp của anh chợt căng thẳng, có loại cảm giác không biết tên rục rịch nơi đầu quả tim. Cố gắng đè nén một lát, lại chỉ chọc cho nó càng thêm khắc sâu rõ ràng, đang muốn gần cô thêm một chút nữa, cô đã ngồi dậy, nâng lên ý cười đắc ý dào dạt, thanh âm chát chúa: “Đã xong rồi.”

Từ Nhuận Thanh không chút động đậy, chỉ có sự thâm trầm trong đôi mắt kia từng chút một gia tăng, nồng đậm như là nước đen, dần dần cuộn trào xoáy mở.

Tươi cười của Niệm Tưởng dần cứng ngắc…

Làm gì nhìn cô như vậy 0. 0…

Giằng co thật lâu sau, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc buông cô ra, đứng thẳng người: “Đi ra ngoài đợi, lát nữa tôi đưa em về.”

Thanh âm kia hơi trầm khàn, từ tính, như là đang ẩn nhẫn cái gì.

Niệm Tưởng nghe được hơi sửng sờ, ngoan ngoãn đứng ở một bên không gây trở ngại cho anh.

Vốn cũng không có bao nhiêu bát đũa, anh rất nhanh đã xử lý sạch sẽ, trở về phòng lấy áo khoác. Lúc trở ra, cô đang đứng ở giữa phòng khách, ngửa đầu nhìn lên lầu.

Anh đi đến bên người cô, theo tầm mắt của cô nhìn lên trên đèn thủy tinh treo trên nóc nhà, hỏi: “Muốn lên xem một chút không?”

“Có thể?” Cô hỏi.

Từ Nhuận Thanh không trả lời, chỉ là gật đầu một cái, dẫn đầu đi lên lầu.

“Mấy lần?” Anh lại hỏi, thanh âm so với vừa rồi càng thêm trầm thấp.

“Chỉ, chỉ một lần đó…” Dừng một chút, cô giải thích: “Từ nhà em đến siêu thị, em vẫn luôn chạy rất chậm …” Tốc độ kia nếu so với ốc sên cũng không hơn bao nhiêu!

“Đó cũng là không có bằng lái.” Sắc mặt của anh lại khó coi vài phần, hình như là ẩn nhẫn không nổi giận với cô. Ánh sáng nơi đáy mắt tắt ngấm, nhìn rất dọa người.

Niệm Tưởng vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt anh như thế, giật mình, có chút không biết làm sao…

Đồng dạng cũng bị giật mình còn có Âu Dương, anh cũng biết là Niệm Tưởng đụng phải xe bác sĩ Từ, nhưng không biết Niệm Tưởng lại can đảm như vậy, không có bằng lái…

Nghĩ lại, nhìn về phía lão Đại đang nổi giận, trong lòng không khỏi vô cùng an ủi —— xem lão Đại thế kia, là muốn xử lý đồng chí Niệm Tưởng tranh ăn cùng anh a, thật là đáng mừng.

Gương mặt Lan Tiểu Quân (⊙v⊙), vẻ tức giận của bác sĩ Từ cũng thật là phong tư xuất chúng a…

Niệm Tưởng tuy rằng không hiểu vì cái gì anh phản ứng lớn như vậy, nhưng loại thời điểm này, nên bỏ qua tự tôn con gái. Phải chủ động, tích cực nhận sai…

Nghĩ như vậy, Niệm Tưởng rất dứt khoát cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi, em đây không phải đã ý thức được sai trái, đi học lái xe sao…”

Lúc này lương tâm Lan Tiểu Quân mới trở lại một chút, phụ họa giải thích: “Niệm Tưởng đã học trước những bước cơ bản, khi chú Niệm không ở nhà, em và Niệm Tưởng đều leo lên xe tập lái.”

Nói xong, cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh.

Lan Tiểu Quân quay đầu nhìn lại, sắc mặt Âu Dương cũng âm trầm xuống.

Cô hậu tri hậu giác… Bụm miệng…

Niệm Tưởng nhắm chặt mắt, nhịn xuống xúc động muốn bóp chết Lan Tiểu Quân, tội nghiệp nhìn về phía Từ Nhuận Thanh.

Sắc mặt người nào đó đã đen vài phần, âm trầm nơi đáy mắt không hề tan biến, cứ như vậy, nặng nề dùng ánh mắt khóa lại cô. Trong phòng ăn, ngọn đèn lưu ly màu vàng ấm áp chiếu vào đáy mắt anh, cũng không xua tan đi nữa phần hàn ý.

Xong xong … thoạt nhìn bác sĩ Từ giống như muốn đánh cô a! (/▽)

Nhưng ngoài dự liệu, anh cũng không có xuất hiện hành động nào kịch liệt như trong tưởng tượng của Niệm Tưởng, tỷ như nhéo lỗ tai cô, tỷ như búng trán cô, tỷ như nhéo thịt cô…

Anh nổi giận… Vậy chứng tỏ anh quan tâm cô?

Niệm Tưởng ngoặt một cái rốt cuộc nghĩ đến điểm này, nhịn không được giơ tay kéo cổ tay áo anh, sau đó kinh hoảng một chút: “Em biết sai …”

Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, những biểu tình đáng sợ trên mặt cũng thu lại hết, bất đắc dĩ nhìn cô: “Cứ không thể để cho tôi bớt lo?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.