Niệm Tưởng chống cán bút, nhìn chằm chằm bài thi, ngẩn người.
Cô đã có mấy ngày không đi bệnh viện, vốn cho là đang kỳ kinh nguyệt còn có thể kéo dài vài ngày để gặp anh… Kết quả, kéo dài thì được kéo dài, nhưng cũng không thấy được người.
Ngày ấy, trước khi đi cô còn cẩn thận hỏi: “Bác sĩ, vậy ngày mai em còn cần lại đây súc và bôi thuốc không?”
“Không cần.” Anh chợt dừng, bổ sung: “Hết kỳ thì đến nhổ răng.”
Cô ôm ba lô đứng một hồi, thật lâu sau mới “Vâng” một tiếng, quay người, mới vừa đi vài bước, anh gọi cô lại.
Niệm Tưởng lập tức phấn chấn quay đầu nhìn anh, chỉ nghe ngữ khí anh bình thản, giọng nói bình bình: “Hôm nhổ răng, đến buổi sáng đi, ăn sáng xong thì đến.”
Niệm Tưởng gật gật đầu, thấy anh đã không nói gì nữa, khó nén thất vọng rời đi.
Cha mẹ Niệm đã trở về, biết cô mấy ngày nay răng đau đến mức mặt cũng sưng lên, đau lòng rất nhiều, vừa đau lòng vừa than thở, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “May mắn không sưng thành đầu heo a…”
Cha Niệm tự trách mình gần đây công tác quá bận rộn, do đó bỏ quên khuê nữ nhà mình, tâm sinh lý cũng không thích hợp, tỏ vẻ không truy cứu đối với thành tích thất thường của Niệm Tưởng, cũng ân cần hỏi han từ đầu đến chân một lần, xuống bếp làm cơm, còn làm cả cơm hộp cho Niệm Tưởng mang theo cả tuần lễ.
Thuận tiện… Sợ ảnh hưởng học tập của cô, thúc giục cô thứ bảy đi bệnh viện nhổ răng.
Mẹ Niệm một lần đi công tác như vậy, quay đầu thấy khuê nữ đã gầy xuống một vòng, lại nghe hàng xóm nói, lần trước nhìn thấy mặt Niệm Tưởng sưng to. Nghĩ như vậy càng thấy khó chịu, trong nhà ngay cả người quan tâm hỏi han cũng không có. Nói dễ nghe một chút đó là hiểu chuyện, biết trong nhà có chuyện phiền lòng nên không nói, nói khó nghe một chút chính là cái tôi quá lớn, có việc thì tự mình lo.
Nhưng dù sao cũng là con gái duy nhất của bà, từ nhỏ được mẹ cha nâng niu cưng chiều lớn lên, suy nghĩ một chút liền đau lòng, đau lòng liền nổi lên tình mẫu ái cuồn cuộn. Cho nên, đương nhiên quyết định, thứ bảy cùng cô đi nhổ răng.
Niệm Tưởng vốn còn muốn kéo dài vài ngày … Nhổ răng, việc dũng cảm như vậy, hiển nhiên không thích hợp với loại người nhát gan sợ đau như cô.
Kết quả, cứ như vậy bị gây khó dễ.
Bất quá, Niệm Tưởng vẫn tỏ vẻ tự mình có thể, không cần mẹ Niệm hi sinh thời gian cùng đi.
Mẫu ái tràn lan, mẹ Niệm khiếp sợ, che ngực ngã vào lòng cha Niệm, giả mù sa mưa, khóc nửa ngày: “Con gái không thương … tôi làm mẹ có quá thất bại hay không…”
Niệm Tưởng nghe được nhíu mày, bị cha Niệm hung hăng trừng mắt một cái, uể oải đồng ý.
Cô tính toán ngày nhổ răng kia, có nên lớn mật một lần đi hỏi số di động cá nhân của bác sĩ hay không, vì về sau không thể gặp mặt, tốt xấu gì có số điện thoại ngẫu nhiên có thể liên lạc… Hơn nữa, không phải nói là, sau khi nhổ xong có chuyện gì đều phải liên hệ bác sĩ chính sao?
Cứ như vậy hoàn toàn quang minh chính đại.
Nhưng…
Mẹ Niệm nóng lòng yêu cầu cùng đi, cô hoàn toàn không dám, không chỉ không dám xin số, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ …
Thứ bảy, đúng lúc là ngày đông đúc nhất của bệnh viện, Niệm Tưởng đứng trong đám người có chút đứng ngồi không yên, liên tiếp hướng vào trong phòng nhìn quanh.
Từ Nhuận Thanh đang khám răng cho một bạn nhỏ, so với những bác sĩ khác mà nói, anh có vẻ nhàn rỗi một chút, cho nên rất nhanh liền đến phiên cô.
Anh còn đang viết bệnh án, nhìn thấy cô tiến vào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ bàn nha khoa sau lưng: “Ăn điểm tâm chưa? Nằm trên đó tôi kiểm tra trước một chút.”
“Đã ăn.” Không chỉ ăn, còn ăn quá no …
Cha Niệm làm sủi cảo hải sản, hương vị có chút nặng mùi, trước khi cô ra khỏi cửa còn tỉ mỉ đánh răng hai lần, lại nhai kẹo cao su… Sẽ không có mùi gì kỳ quái đi.
Niệm Tưởng: (⊙o⊙) cô rất béo sao…?
Anh cầm dụng cụ cắt chỉ cho cô, trong đầu Niệm Tưởng liền vẽ ra… Hôm nay là lần cuối cùng, nếu như răng không có vấn đề, cô sẽ không tới nơi này nữa, phải tìm một lý do nào đó tiếp tục gặp anh mới được…
Niệm Tưởng không yên lòng nghĩ nghĩ, Từ Nhuận Thanh bên này đã cắt chỉ xong, tháo xuống bao tay, đang muốn đi rửa tay, vừa mới quay người, liền cảm giác vạt áo blouse trắng bị kéo nhẹ.
Anh cúi đầu nhìn, một tay cô chống trên bàn nha khoa, một tay kéo vạt áo anh, ngửa đầu nhìn anh, gương mặt chờ đợi: “Bác sĩ, anh có thể cho em số di động cá nhân không?”
Có chút ngượng ngùng, vừa sợ anh sẽ từ chối, thanh âm cũng nho nhỏ, lại vừa đủ có thể làm cho Từ Nhuận Thanh nghe rõ ràng.
Anh vừa chần chờ, Niệm Tưởng cho rằng anh cũng không muốn cho, ngón tay kéo góc áo anh chậm rãi buông ra, vẻ thất vọng trên mặt không chút nào che dấu: “Nguyên lai không thể được sao?”
Anh quay người nhìn cô, đột nhiên có chút chần chờ: “Muốn số cá nhân làm gì?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, anh hỏi trực tiếp như vậy, cô căn bản không biết trả lời như thế nào.
Nói thích anh sao… Ngay cả anh trông như thế nào cô còn chưa biết…
Từ Nhuận Thanh nhìn nét mặt của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, thoáng mím môi một chút, suy nghĩ, vẫn là từ chối nói: “Không phải đang học cấp ba sao? Hẳn nên lấy học tập làm trọng, chúng ta rõ ràng chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân…”
Nói xong câu này sợ cô không hiểu, lại hơi cúi đầu, xác nhận: “Những lời này nghe có hiểu không?”
Sắc mặt Niệm Tưởng hơi trắng bệch, có chút kinh ngạc nhìn anh một cái, gật gật đầu. Ánh sáng trong đôi mắt kia tựa hồ cũng ảm đạm không ít, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, trong khoảnh khắc đã nổi lên ánh lệ.
Muốn khóc?
Từ Nhuận Thanh nhíu mày một cái, có chút luống cuống. Hay là cứ cho cô, về sau từ từ dạy bảo?
Bất quá còn chưa chờ anh thỏa hiệp, cô đã từ trên bàn nha khoa trượt xuống, thần sắc nghiêm túc giải thích với anh: “Xin lỗi.”
Từ Nhuận Thanh còn chưa phản ứng kịp đây là giải thích cái gì, cô đã nhào lên, một tay choàng qua ôm cổ anh, chợt đem cả người anh kéo xuống, một tay đặt trên môi anh.
Anh còn mang khẩu trang, ngón tay Niệm Tưởng cho dù đè lên cũng chỉ có thể cảm nhận được xúc cảm của khẩu trang. Cô nâng lên ánh mắt nhìn anh một cái, vừa ngẩng đầu liền hôn lên.
Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt, đang muốn đẩy cô ra, lại phát hiện cô hôn lên cũng không có trực tiếp hôn môi anh… Ngược lại là…
Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt híp lại, đáy mắt hình như có ánh sáng chợt lóe, cứ như vậy trầm mặc không nói, cho cô ăn đậu hủ một lần —— à, vẫn là cách ngón tay cái của cô ăn đậu hủ…
Cô nhón chân đứng không vững, Từ Nhuận Thanh thậm chí còn có tâm tình đỡ cô một phen, nghĩ đợi lát nữa nhất định phải giáo huấn cô một chút. Không ngờ, cô đứng vững xong, cũng không dám nhìn anh, ngay lập tức xoay người chạy.
Từ Nhuận Thanh nhìn bóng lưng cô, ngẩn người, lập tức nhớ tới cái gì, kéo ra ngăn kéo bàn làm việc nhìn.
Thẻ học sinh của cô còn lặng yên nằm ở đó, trong ảnh chụp cô hơi cong môi, cười an nhiên.
Tâm tình của anh nhất thời bắt đầu có chút phức tạp.
Niệm Tưởng…
Vậy sau này, đích xác thành “Kỷ Niệm” anh nhớ mãi không quên.