Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 37 Đào hố – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 37 Đào hố

Niệm Tưởng có chút hoài nghi, tính trong khoảng thời gian này tới nay, hiểu biết của cô đối với Từ Nhuận Thanh mà nói, loại tình huống này, bình thường đều là… Anh đang gài bẫy người khác.

Cho nên, có muốn chui vào bẫy hay không, là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cô cố gắng nghĩ nghĩ, nhớ lại 24 năm nhân sinh ngắn ngủi, từng ký ức quan trọng, có chút mê mang nhíu mày một cái, do dự hỏi: “Em… ngoài thiếu tiền anh ra… Còn làm cái gì có lỗi với anh sao?”

Là thật sự không nhớ.

Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn cô một lúc.

Mi mắt cô ở dưới ngọn đèn tựa như sáng lên một tầng oánh nhuận, khóe mắt, đuôi mày hơi nâng lên, một đôi mắt đen như mực, như là hắc thạch, tại ngọn đèn điểm xuyết sặc sỡ loá mắt. Đáy mắt rõ ràng soi bóng anh, cũng chỉ có anh.

Trên mặt phấn hồng, càng tôn thêm đôi mắt như ngậm lưu quang, quang hoa chuyển động, sáng ngời thấu triệt.

Một chút không vui trong lòng cũng dịu xuống dưới ánh mắt như vậy của cô, không phải vì cô nhớ tới chuyện không có mấu chốt đó, dù sao cũng không thể trông cậy vào con thỏ ngốc ngếch này có thể tự mình nhớ ra.

Anh đang chuẩn bị mở miệng, “Sáu năm trước” còn chưa phun ra, chuông điện thoại của Niệm Tưởng lại nhanh hơn anh một bước. Tiếng chuông có hơi chút buồn cười, trong đêm trống trải lại yên tĩnh, thanh âm không ngừng phóng đại.

Niệm Tưởng cả kinh, quay đầu nhìn điện thoại vừa sạc pin, lúc này đang đặt trên TV: “Đợi một chút, em nhận điện thoại trước.”

Không đợi anh trả lời, Niệm Tưởng đã chạy đi, cầm di động lên nhìn.

Màn hình di động hiện rõ ràng ba chữ “Lan Tiểu Quân”, cô nhất thời có chút đau đầu. Rút sạc điện thoại, vừa đứng lên liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh đang đứng ở nơi đó an tĩnh nhìn cô, không có bất kỳ biểu cảm dư thừa, chỉ là lẳng lặng dõi mắt nhìn cô, ánh mắt kia, giống như là muốn nhìn vào tâm lý của cô.

Lan Tiểu Quân đã ở đầu kia điện thoại gào to: “Niệm Tưởng, mình vừa nghe Âu Dương nói đêm nay cậu và bác sĩ Từ cùng nhau trực ban, thế nào, thế nào, có cái gì tiến triển không? Tỷ như, cậu có không trụ nổi mà đẩy ngã người ta…”

Niệm Tưởng có chút mất tự nhiên…

Âm lượng điện thoại hơi lớn, phòng khách lại yên tĩnh như vậy, có thể bị anh nghe được hay không?

Nghĩ như vậy, cô không tự nhiên dời tầm mắt, làm bộ như lơ đãng, tiếp điện thoại hướng ra ban công mà đi: “Không có, cậu nói lung tung cái gì vậy? Mình vừa tan ca ở nhà…”

Lan Tiểu Quân 0. 0: “Mình không có hỏi cậu có ở nhà hay không… Đợi, đợi đã, cậu không ở nhà?”

Niệm Tưởng thật vất vả đi ra ban công phòng khách, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn. Từ Nhuận Thanh đã ngồi xuống ghế sô pha, vẫn chưa để ý bên này.

“Cậu suy nghĩ nhiều quá, mình không có lá gan đẩy ngã bác sĩ Từ …” Bác sĩ chính, thầy hướng dẫn, cô sao dám anh dũng nhào lên như vậy, không muốn sống nữa sao!

Sau khi cô đi ra ban công, thanh âm liền đứt quãng từ đằng xa truyền đến, mơ hồ nghe không rõ lắm.

Niệm Tưởng thiếu chút nữa thất thần, mặc niệm nhiều lần “□□ không tức thị sắc”, thế này mới hắng giọng một cái, thanh thúy đáp ứng một tiếng: “Muốn.”

“Nói thật, không quá muốn nói cho em biết.” Anh đứng thẳng người, lại đi tới phía trước một bước, cả người từ từ rời khỏi ánh đèn bao phủ phía sau, cùng cô đứng vào nơi lờ mờ của ánh sáng hắt vào.

Anh rất cao, đứng ở trước mặt cô, thân ảnh càng tới gần càng phóng to, càng có cảm giác áp bách.

Anh lại tựa như không biết, tiếp tục đi về phía trước một bước, làm cho người trước mặt không tự giác lui về phía sau, lui, lui, lui về sau nữa… Đến khi cả người dán vào bức tường, anh mới như không có gì cúi người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Vấn đề trước đó em hỏi tôi, tôi đã trả lời em.” Thanh âm anh lại giảm thấp xuống vài phần, nhẹ giọng, nhưng có vài phần không vui rõ ràng, nặng nề tới gần cô: “Không phải nói trí nhớ rất tốt sao? Sao lại không nhớ? Hay là, em trước giờ vẫn vậy?”

Không biết là nơi nào nổi lên khí lạnh, Niệm Tưởng chỉ cảm thấy bắt đầu từ lòng bàn chân, làn khí lạnh cứ một đường lan tràn đến lưng, làm cô đổ mồ hôi lạnh.

Cô bị hỏi mà chỉ có thể im lặng, vô tội nhìn anh —— đến cùng là đang nói cái gì a, cô một chút cũng nghe không hiểu! ( つ ﹏ つ)

Đáy mắt Từ Nhuận Thanh tràn ra ý cười, nhợt nhạt, nhu hòa, lại làm cho Niệm Tưởng càng khắc sâu trận ớn lạnh, toàn bộ đầu óc đều “Ong ong ong” vang lên —— má ơi, không nên cười, thật rất áp lực!

Trong hành lang chỉ có ngọn đèn của gian phòng hắt ra, đích thực mờ ám, Niệm Tưởng bị nhốt trong phạm vi của anh, chân vô lực mềm nhũn, dán chặt vách tường.

Từ Nhuận Thanh giơ tay lên, tay phải ôm lấy mặt cô, ngón cái đặt trên môi cô, hơi hơi dùng lực, nhẹ nhàng chặn trên môi.

Độ ấm đầu ngón tay anh so với độ ấm môi cô càng nóng hơn một chút, xúc cảm rõ ràng đặt tại môi cô, làm tim Niệm Tưởng nhất thời nhảy loạn cào cào. Không phải sợ hãi anh sẽ làm hại cô, mà là một loại dự cảm khó có thể biết trước, lại làm cho cô tay chân luống cuống…

Là, là muốn hôn cô sao? Niệm Tưởng hoảng sợ.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô anh chậm rãi cúi đầu, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn cô.

Cho dù ngọn đèn mờ tối, nhưng Niệm Tưởng như cũ thấy rõ, trong mắt của anh có ánh lửa sáng ngời, đang từng chút một thiêu đốt, dần dần đem cô cũng cuốn vào, từng tấc một, chậm rãi nuốt hết.

Môi anh rốt cuộc đè lên, hơi lạnh nơi chóp mũi nhẹ chống lên cô, chỉ là đôi môi kia lại dừng trên ngón tay anh đang đặt trên môi cô.

Trong nháy mắt, hỏa quang bùng cháy, một hình ảnh đột nhiên nhảy lên trong đầu Niệm Tưởng, cô bỗng nhiên trọn tròn mắt, có chút không dám tin nhìn anh —— sao, sao lại? Ơ…

Mà cũng trong lúc đó, anh vẫn duy trì tư thế như vậy, ánh mắt nặng nề ngưng mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Nhớ chưa?”

Thanh âm kia tựa như mang theo độ ấm, nóng bỏng, nóng đến làm ngực cô toan đau.

Anh chậm rãi nhắc nhở: “Sáu năm trước, nha khoa bệnh viện thuộc đại học B, răng khôn.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.