Niệm Tưởng tựa vào cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài công viên nhỏ, nếu như không phải trực đêm, cô không biết công viên nhỏ phía sau căn tin này, vào buổi tối cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Phong cách đèn đường kiểu châu âu, ngọn đèn sáng ngời lại mông lung mờ ảo. Dưới bồn hoa, cách mỗi một mét… Đại khái là một mét, đều có một ngọn đèn chiếu sáng.
Niệm Tưởng dùng ngón tay đếm, lại híp mắt nhìn nhìn, thôi bỏ đi… Phương hướng đối với cô mà nói không phải là sở trường.
Ngọn đèn không phải rất sáng, nhưng tổ hợp lại thì trông rất tuyệt.
Thật sự không giống một bệnh viện… Ngược lại như là quán cà phê được trang trí tao nhã.
Cô nói thầm, ăn cơm xong liền đi bộ dạo một vòng.
Màn đêm buông xuống, gió đêm từ từ thổi, gió đêm mùa đông đã mang theo hơi lạnh tận xương. Bệnh viện trong thời gian làm việc thì luôn luôn mở máy sưởi, thêm mặc áo khoác làm việc đích thực không có phương tiện, Niệm Tưởng trước giờ đều không mặc áo khoác. Lúc này ở bên ngoài đi một lát, liền lạnh đến mức muốn dậm chân bình bịch.
Trở lại phòng khám thì Từ Nhuận Thanh đã ở đó, nhìn thấy cô trở về, ánh mắt thoáng dừng lại: “Lạnh?”
“Hả? Không lạnh…”
“Môi cũng bị đông lạnh tím ngắt rồi.” Anh đẩy ghế ra đứng dậy, dựa vào bàn làm việc, lật mở hồ sơ bệnh nhân, hỏi cô: “Buổi chiều, thời gian hẹn trước với cậu bé kia đã lưu vào máy chưa?”
Niệm Tưởng hồi tưởng một chút, gật gật đầu: “Đã lưu, là 28 tháng sau.”
“Ừm.” Anh nặng nề lên tiếng, đầu ngón tay kẹp nhẹ lấy trang giấy, lật qua, ánh mắt chuyên chú: “Viết bệnh lịch, yêu cầu cơ bản còn nhớ hay không?”
“Nhớ rõ.”
Từ Nhuận Thanh ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, anh giơ tay bóp nhẹ mi tâm một chút, trầm ngâm: “Vậy nói cho tôi nghe thử.”
Niệm Tưởng tinh ý liếc mắt nhìn, phát hiện anh hiện tại đang xem, là bệnh lịch buổi chiều cô viết. Buổi chiều bệnh nhân rất nhiều, anh một khắc đều không nhàn rỗi, cho tới bây giờ mới có thời gian… Thẩm duyệt.
Cô không dám qua loa: “Sơ chẩn bệnh lịch, trình tự đầu tiên là kể triệu chứng bệnh, sau đó là kiểm tra và chẩn đoán, yêu cầu giải quyết vấn đề chủ yếu, số lượng từ nên tinh giản, nhưng phải bao gồm thời gian, tính chất, vị trí cùng mức độ. Nếu như bệnh nhân có hai loại triệu chứng trở lên, chọn cái nào là chủ yếu, cái thứ yếu khác có thể lựa chọn đơn giản mà ghi lại.
Bệnh sử cần có triệu chứng bệnh, quá trình phát bệnh, tương quan bệnh trạng và phân biệt chẩn đoán biểu hiện bệnh trạng, sau đó là yêu cầu ký lục nhập viện…”
“Bước đầu chẩn đoán.” Anh ngắt lời.
“Dựa vào triệu chứng chủ yếu và thứ yếu, cố gắng đạt tới chính xác toàn diện, phải nghiêm khắc phân chia xác định và không xác định hoặc phải chứng thực chẩn đoán. Nếu có nghi vấn thì ở sau đó thêm dấu chấm hỏi, hoặc đem chẩn đoán đổi thành chú ý.”
Từ Nhuận Thanh đầy hứng thú nhìn cô một cái, không chút để ý hỏi: “Học như két?”
“A?” Niệm Tưởng khó hiểu 0. 0.
“Một chữ cũng không thiếu không dư…” Ngón tay anh ở trên bàn làm việc gõ nhẹ một cái, thấy cô nhìn lại, ngưng mắt nhìn cô hỏi: “Vậy thì làm sao làm không tốt?”
Anh hơi trầm ngâm: “Miệng vết thương sâu, phải khâu.”
Đợi khử trùng xong miệng vết thương, lại đánh thuốc tê, cẩn thận xem xét trên miệng vết thương có dị vật hay không, xác nhận đã xử lý sạch sẽ, lại một lần nữa khử trùng, liền bắt đầu khâu.
Đây là lần đầu tiên Niệm Tưởng nhìn Từ Nhuận Thanh khâu miệng vết thương, vừa ổn vừa nhanh, toàn bộ quá trình Phương Tiểu Dương không than một tiếng, sắc mặt ở dưới ngọn đèn lạnh lùng gần như tái nhợt.
Thấy Niệm Tưởng nhìn cậu, liền không nháy mắt nhìn chằm chằm lại, ánh mắt đen nhánh sạch sẽ lại trong suốt.
Nhìn qua không có bao lớn, còn mặc đồng phục học sinh, đã trễ thế này bị thương thành ra như vậy, rồi lại chỉ có một mình đến đây…
Cô nghi hoặc.
Bên này Từ Nhuận Thanh đã hoàn thành trị liệu, anh cũng không có vội vã ngồi dậy, cứ như vậy mà nhìn, từ trên cao nhìn xuống cậu bé, ngữ khí ngưng trọng lại nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Em không mang tiền.” Cậu bé kéo tay áo đồng phục, cong môi cười híp mắt, có chút lấy lòng nhìn Từ Nhuận Thanh: “Đang ăn trái cây thì bị thương đầu lưỡi.”
Từ Nhuận Thanh liếc cậu bé nửa ngày, thế này mới đứng lên, thần sắc không vui tháo xuống bao tay và khẩu trang, đi rửa tay: “Gọi điện cho người nhà Phương Tiểu Dương, di động đặt trong ngăn kéo thứ nhất bàn làm việc.”
Niệm Tưởng lên tiếng, từ trong máy tính lấy ra số liên lạc trong hồ sơ của Phương Tiểu Dương, gọi đến đơn giản thông báo tình hình, được đối phương đồng ý nữa giờ sau tới đón người mới cúp điện thoại.
Từ Nhuận Thanh rửa tay xong, lau khô thì hướng Niệm Tưởng nhìn một cái, cô đã cúp điện thoại, đang ngơ ngác đứng trước bàn làm việc, tay cầm di động còn hơi run rẩy.
Anh nhịn không được nhíu mày một cái, thấy Phương Tiểu Dương đã ngồi dậy, đi qua nhẹ ấn xuống một cái: “Mẹ em lát nữa sẽ tới đón, tình huống của em, anh chờ cô tới sẽ cặn kẽ nói một chút, về phần lý do, chính em giải thích với cô, cái này không thuộc phạm vi anh phụ trách.”
Phương Tiểu Dương nhếch môi cười cười, tươi cười hơi mang vài phần xấu xa: “Mẹ em đã mấy ngày không về nhà, biện pháp này của em có phải đặc biệt hữu dụng không?”
Từ Nhuận Thanh không đồng ý nhíu mày, trên mặt cũng mang theo vài phần nghiêm túc rõ ràng: “Lần trước nói chuyện, em rõ là không có nghe hiểu.”
Hơi khựng một chút, anh búng một cái vào trán cậu bé: “Trong mắt của anh, biện pháp này là dại dột, bất trị.”
Phương Tiểu Dương hiển nhiên không thèm để ý cái nhìn của anh, thăm dò nhìn Niệm Tưởng đã quay người nhìn qua đây: “Nữ y tá?”
Từ Nhuận Thanh vỗ nhẹ đầu cậu bé: “Đi ra ngoài chờ, đợi anh lát nữa.”
Phương Tiểu Dương nhìn qua thực nghe lời Từ Nhuận Thanh, nhướng nhướng mày, nhảy xuống bàn khám liền đi ra ngoài.
Niệm Tưởng còn chưa hồi thần, tay anh đã vươn đến gần, khẽ chạm vào mặt cô.
Cô hơi tỉnh ngẩng đầu lên.
Liền nghe anh hỏi: “Em đang sợ?”