Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 34 Độc mộc – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 34 Độc mộc

Đại sảnh sân bay soi rõ từng bóng người qua lại.

Nhan Nghi kéo hành lý bước nhanh xuyên qua đám đông, bởi vì thời gian có chút eo hẹp, cô không ngừng nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Lần cuối cùng là kéo vali mà chạy.

Vali được cô kéo ở sau lưng, bánh xe phát ra tiếng “cọc cọc cọc” làm cho người khác phải ghé mắt nhìn.

Nhưng cô không quan tâm, máy bay sắp cất cánh, cô không đuổi kịp… Tuyệt đối sẽ chết rất thảm.

Cô đi thẳng về phía trước, một đường chạy không biết nói bao nhiêu lời xin lỗi, cuối cùng khi cầm vé đứng vào đội ngũ kiểm tra an ninh, rốt cuộc có thể bình phục dần nhịp tim đang đập kịch liệt.

Cô chỉnh lại mái tóc, không có hình tượng chút nào, đặt mông ngồi trên vali, hai tay làm quạt liều mạng quạt lấy chút gió. Đang phồng má nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông xếp hang ở phía trước, trong tay anh mang theo chiếc vali… nhìn rất quen…

A… Không chỉ thấy quen… mà là giống nhau như đúc.

Cô cúi đầu nhìn vali dưới người mình, đứng thẳng dậy, cẩn thận ló ra cái đầu nhìn sang.

Bởi vì đợi kiểm tra an ninh quá nhàm chán, Lâm Cảnh Thư đang chơi di động. Đột nhiên nhìn thấy bên cạnh mình ló ra một cái đầu…

Anh buông mắt nhìn lại,…Hửm, hình như quen quen… Cô gái đang hưng phấn đầy mặt nhìn anh.

Di động ở đầu ngón tay anh quay một vòng, thuận tay bỏ vào trong túi áo. Lâm Cảnh Thư hơi lui một bước, nhìn về phía cô gái. Nghĩ tới —— khụ, bra ren.

Nhan Nghi là lần thứ hai ở sân bay gặp được anh, phá lệ cao hứng vươn tay ra: “Xin chào, anh còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta cũng gặp nhau ở sân bay, tại hải quan…hành lý…”

Sợ anh không ấn tượng, cô chỉ chỉ hành lý bên cạnh hai người, tựa hồ còn muốn miêu tả cặn kẽ hơn.

“Nhớ rõ…” Anh ho nhẹ một tiếng, ngắt lời cô, gật đầu một cái xem như chào hỏi, lập tức liền không thân thiện xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.
“Ba mình hiện tại đang ở nhà ăn dưa muối mà khóc đó…” Niệm Tưởng thở dài, đi phòng bếp lấy cho cô ly nước: “Cậu nghỉ một lát đi.”

“Mình nói này, có phải ba cậu đang âm mưu mau chóng gả cậu ra ngoài không a, không phải đã cho cậu gặp mặt bác sĩ Từ rồi sao? Không đúng, bọn họ đã quyết định xong rồi, chỉ chờ đưa con thỏ như cậu lên cửa mà thôi.”

Niệm Tưởng gần đây nghe đến tên Từ Nhuận Thanh, thần kinh liền rất nhạy cảm, quay đầu nhìn cô một cái, trực tiếp cầm quả táo nhét vào trong miệng của cô: “Không cho nói đến anh ta.”

Lan Tiểu Quân thiếu chút nữa trợn trắng mắt, quay người đem Niệm Tưởng đẩy đến ghế sô pha, he he cười vài tiếng: “Mình gần đây nghe Âu Dương nói, tình hình hai người có chuyển biến mới a.”

Niệm Tưởng trừng mắt nhìn, thành thật khai báo: “Tiểu Quân… Mình luôn cảm thấy gần đây có chút không đúng lắm.”

Lan Tiểu Quân cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ vai của cô, thế này mới buông cô ra: “Nếu cậu cảm thấy không đúng vậy thì là đúng rồi.”

Niệm Tưởng: “…”0 tại sao nghe không hiểu…******

Ngày đầu tiên Niệm Tưởng vào ở nhà mới, có chút không quen. Cô gọi một tô mì ở dưới lầu, khoanh chân trên sô pha ngồi ăn.

Cha Niệm điện thoại đến ngay lúc này, đầu tiên là hỏi thăm một chút chỗ ở có gì không thoải mái không, sau là ân cần hỏi cô có quen chưa, có sợ gì không… Cuối cùng thật nghiêm cẩn dặn dò đóng kỹ các cửa, đang lúc muốn cúp điện thoại thì mới nhăn nhó hỏi: “Vậy con ở gần Thụy Kim như vậy, tan tầm một mình về nhà?”

Niệm Tưởng đáp một tiếng: “Đúng.”

Cha Niệm nhất thời vừa lòng, hừ, tiểu tử kia, muốn cướp “cải thảo” nhà ta cũng phải xem chính mình có bao nhiêu cân lượng… Không phải muốn đưa đón đi làm sao! Sẽ không cho ngươi toại nguyện, hừ!  ̄ he ̄

“Vậy được, ngày mai trực đêm xong, trở về cẩn thận một chút. Ba và mẹ con ngày mai đi suối nước nóng ở ngoại ô, nghỉ phép hai ngày, có việc gì thì gọi điện thoại.”

Niệm Tưởng nhu thuận đáp ứng, sau khi cúp điện thoại mới nhỏ giọng lầm bầm: “Kỳ thật chính là vì hai người muốn có thế giới riêng mới đuổi con ra ngoài đi…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.