Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 33 Dỗ dành – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 33 Dỗ dành

Niệm Tưởng nói xong, toàn bộ phòng khám liền lâm vào không khí yên tĩnh khó tả. Chỉ có thanh âm khe khẽ của Từ Nhuận Thanh trao đổi cùng bệnh nhân.

Âu Dương trầm mặc không lên tiếng, mắt nhìn Niệm Tưởng sắc mặt không quá dễ coi, đang muốn lên tiếng xoa dịu bầu không khí, Niệm Tưởng đã chủ động dựa lại gần, tiếp nhận gì đó từ trong tay anh ta: “Ở đây để em được rồi.”

Quả nhiên là người lão Đại thích ——khả năng chịu đựng cũng cực lớn như vậy.

Anh ta đang do dự có nên an ủi cô vài câu hay không… Chung quy bác sĩ Từ nổi tiếng hà khắc ở Thụy Kim, bất quá, nhìn mặt bác sĩ Từ…anh ta vẫn là thôi đi.

Chính chủ còn không lên tiếng nói gì mà.

Anh ta thối lui khỏi vị trí.

Niệm Tưởng đi lại gần, liền đứng bên cạnh Từ Nhuận Thanh.

Răng bệnh nhân đã bị hư tủy, hơn nữa còn bị lây nhiễm, cần phải mở khoang răng trị liệu.

Mở khoang răng cũng cần bác sĩ đủ kiên nhẫn, chụp X-quang xong, dựa vào ảnh chụp xác định chỗ tổn thương và mức độ, gây tê cục bộ, mở khoang răng hư, lấy đi tủy đã bị hoại tử.

Chỗ tỉ mỉ nhất đại khái chính là mở rộng khoang răng, cần dụng cụ để mở đường vào trần tủy, chậm rãi mở rộng, hơn nữa phải kết hợp trắc lượng xác định chiều dài.

Mà vừa rồi, Từ Nhuận Thanh gọi cô, chính là cho cô chú ý xem thao tác mở đường vào trần tủy… Cô lại thất thần.

“Lưỡi trắc 20, gần trung 19, xa trung …” (*) Giọng anh rất nhẹ, nhưng Niệm Tưởng lại có thể nghe rõ ràng.

(*) Mình nghĩ cái này từ chuyên môn nên xin để nguyên convert vì không edit được (T.T)

Niệm Tưởng nghiêng đầu nhìn anh một cái, anh hơi hơi nghiêng mặt, một tay cố định bệnh nhân, tay còn lại đang ở trong khoang miệng bệnh nhân khoan rộng ống tủy.

Ở góc độ này của cô, có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh rũ xuống, tạo thành cái bóng nhàn nhạt dưới mí mắt anh. Ngón tay thon dài hơi cong, anh bảo trì động tác này đã lâu rồi.

Niệm Tưởng vừa ghi nhớ số liệu, vừa hỏi: “Xa trung còn chưa thông?”

“Ừm.” Thanh âm của anh khàn khàn, trầm trầm, cùng lúc đó, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Nhanh thôi…”

“Lần sau đến em làm.” Anh nói xong, lại dùng trắc lượng đo chiều dài, hỏi cô: “Được hay không?”

Niệm Tưởng chần chờ một chút, gật gật đầu: “Có thể.”

Anh hình như là cười một chút: “Lý thuyết suông cũng nên thực hành rồi… Xa trung 19.”

Chỉ là cô không có trải qua cảm giác này, cũng không phân biệt được là thích hay là sùng bái, hoặc chỉ là tán thưởng đơn thuần. Nhưng nếu như là người trước mặt, đó có phải là vượt quá giới hạn không?

Hơn nữa ——

Niệm Tưởng có chút buồn rầu nhíu nhíu mi, mọi người đều nghĩ cô đang theo đuổi bác sĩ Từ. Vậy, vạn nhất anh nghe được chuyện này, có tin hay không? Hai người sẽ… Chẳng phải là sẽ rất xấu hổ?

Chung quy hiện tại hai người… Bất luận là loại thân phận nào, đều thật phức tạp… ( つ ﹏ つ)

Hoàn toàn không biết giây phút này, cô lại như đi vào cõi thần tiên.

Từ Nhuận Thanh suy nghĩ thật lâu, mới dùng thái độ tương đối thích hợp mà mình có thể nghĩ tới, dỗ dành tiểu bạch thỏ: “Tôi là muốn nói về công việc, không nói người, yêu cầu về thái độ làm việc của tôi là nghiêm túc. Yêu cầu của tôi không quá phận chứ?”

Niệm Tưởng như đi vào cõi thần tiên: “Không quá phận…”

Ngữ khí của anh dịu hơn: “Cho nên có thể hiểu được?”

Tiếp tục như đi vào cõi thần tiên: “Có thể…”

“Vậy thì không cần để bụng.”

Một câu này, gần như là dỗ dành.

Niệm Tưởng hơi tỉnh: “Không để bụng…”

Từ Nhuận Thanh hài lòng, tùy tay khép sách lại, hỏi: “Vậy ca đêm ngày mai, từ Âu Dương đổi thành em, có ý kiến gì không?”

Niệm Tưởng: “Không có…”

Rất tốt.

Hả? (⊙x⊙)

Đợi đợi đã…

Niệm Tưởng hồi phục lại.

Sao ca đêm đổi thành cô? Không phải nói là trước một tuần có thể không trực đêm sao? A a a a a! ( ttsu *′Д`) ttsu

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.