Mùa đông ở thành phố Z đã đến thời kỳ bùng phát mạnh mẽ nhất, không khí lạnh lẻo vì nhiệt độ giảm thấp, Niệm Tưởng cứ nằm lỳ ở trên giường không chịu dậy…
Đồng hồ báo thức đã vang lên nửa ngày, cô mới mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt. Đợi khi vệ sinh cá nhân xong xuống lầu thì đã là 7 giờ 20 phút.
Niệm Tưởng che chắn hai lỗ tai vì không có gì bảo vệ mà đỏ bừng do gió lạnh thổi, quay nhìn bốn phía tìm xe của Từ Nhuận Thanh…
Một tiếng “Tích” nhỏ vang lên.
Niệm Tưởng quay đầu nhìn lại.
Chiếc Audi ưu nhã đậu ở cách đó không xa, đang ở phía sau cô chậm rãi chạy đến, không nhanh không chậm dừng bên cạnh cách cô vài bước chân. Từ Nhuận Thanh kéo cửa kính xe xuống nhìn cô một cái, ngón tay ở trên cửa kính gõ nhẹ, ý bảo cô nhanh chóng lên xe.
Niệm Tưởng vừa nâng lên móng vuốt còn không kịp vung vung lên, liền “thu quân ngừng chiến”, thả trở về. Dùng cả tay chân lên xe, cô xoay đầu lại, cười híp mắt tiếp đón anh: “Bác sĩ Từ sớm an.”
Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái: “Dây an toàn.”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, kéo dây an toàn lên cài, tiếng nút khóa kêu lên thanh thúy, mới nghe anh chậm rãi nói một câu: “Không còn sớm.”
Cô chăm chú nhìn đồng hồ, vừa rồi chỉ mất có ba phút lên xe mà…
Điểm tâm A Lộ là cửa tiệm lâu đời có tiếng ở thành phố Z, lúc còn nhỏ nhà Niệm Tưởng cũng không phải là nơi ở hiện tại, mà là ngay con ngõ nhỏ phía sau quán ăn A Lộ. Khi còn bé, mỗi lần đến trường đều là cha Niệm đạp xe đạp đưa cô đi, mỗi ngày đều sẽ ghé đó ăn sáng. Chỉ là sau này chuyển nhà, hơn nữa thời gian học tập khá bận, liền hiếm có cơ hội trở lại đó.
Bây giờ thì dễ dàng hơn nhiều, bởi vì từ A Lộ rẽ qua là đường lớn của trung tâm thành phố, cách chỗ cô thực tập rất gần.
Khi đến được tiệm ăn sáng, nơi đây chỉ còn một chỗ trống, hai người vừa ngồi xuống liền có người phục vụ đi đến ghi thực đơn.
Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn menu, nhìn cô một cái, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Tất cả đều muốn ăn…
Mắt cô đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn kiềm chế chọn một chén súp tôm bóc vỏ, một lồng bánh bao, vốn còn muốn mấy cái bánh quẩy … Nhưng mắt nhìn thấy Từ Nhuận Thanh ở đối diện, tư thái thanh nhàn đang híp mắt nhìn cô, lặng lẽ nuốt trở vào, đem menu giao cho người phục vụ: “Chỉ hai cái này.”
Niệm Tưởng khóc không ra nước mắt: “Lần trước tôi đã giải thích với cô rồi mà…”
Phùng Giản liếc mắt nhìn cô, khẽ hừ một tiếng: “Cô cho rằng ai cũng ngây thơ giống cô sao, tôi dễ dàng bị lừa dối như vậy? Hơn nữa toàn bộ Thụy Kim đều biết cô đang theo đuổi bác sĩ Từ, không chỉ là tôi cảm thấy như vậy…”
Dứt lời, thấy biểu tình Niệm Tưởng càng thêm tráng liệt, nghĩ lời này của mình có phải nói quá nghiêm trọng rồi không. Lập tức vỗ nhẹ bả vai cô một chút, trầm trọng nói: “Không sao, tôi xem trọng cô. Bên này tôi còn có việc, đi trước a.”
Đừng mà… ┮﹏┮ tráng sĩ ngươi nghe ta giải thích!
Niệm Tưởng từ phòng trà nước trở về phòng khám, cả khuôn mặt đều ảm đạm …
Cô nói đi, sao gần đây tổng cảm thấy ánh mắt của Văn Văn cứ như u oán nhìn cô. Còn có y tá trưởng… Ánh mắt kia hơi có chút ý vị thâm trường.
Nguyên lai mọi người đều đang hiểu lầm cô sao ——
Cô đang âm thầm hao tổn tinh thần suy nghĩ, căn bản không nghe thấy Từ Nhuận Thanh kêu tên mình nhiều lần, vẫn là Âu Dương đẩy nhẹ cô một cái, Niệm Tưởng mới run lên, triệt để phục hồi lại.
Từ Nhuận Thanh nhíu mày nhìn cô, thần sắc nghiêm túc khiến cô có chút sợ hãi. Trong mắt rõ ràng là trách cứ cùng không vui, ánh mắt phiếm ánh sáng lạnh lùng. Bởi vì đang mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, tất cả cảm xúc của anh liền do đôi mắt kia từng tấc một phóng đại, khí tràng áp bức nặng nề.
Cô không biết làm sao đối diện anh…
Vừa rồi thất thần, căn bản… Không nghe thấy anh nói cái gì.
Anh tiếp nhận dụng cụ Âu Dương đưa qua, rốt cuộc thu hồi ánh mắt. Chỉ là Niệm Tưởng còn chưa kịp thả lỏng, thanh âm trầm thấp của anh, không có chút cảm tình nào, lạnh như băng đập tới: “Nơi này không phải chỗ cho phép em phân tâm, có cảm xúc cá nhân gì, đều thu lại hết cho tôi.”
Niệm Tưởng nhất thời sửng sốt, sững sờ nhìn anh.
Anh đây là đang trách cứ cô?
Thấy cô còn ngẩn người tại đó không động đậy, Từ Nhuận Thanh không kiên nhẫn nhíu mày một cái, nhấc mắt nhìn qua: “Nghe không hiểu những gì tôi nói?”
“Không có.” Cô giật giật môi, cúi mắt, tâm hồn vốn còn nhộn nhạo trong nháy mắt liền bình tĩnh như nước: “Xin lỗi, em về sau sẽ không như vậy.”