Khoảng ba giờ chiều, sau khi Lâm Cảnh Thư nhận điện thoại liền tạm thời rời đi một lát.
Không có bệnh nhân, Niệm Tưởng và Phùng Giản cùng nhau chỉnh lý dụng cụ, sau đó đi phòng trà nước pha trà sữa uống. Nước còn chưa nóng, cô liền cầm ly đứng đợi, sau khi nhìn bảng danh mục nhân viên công tác được treo ở bức tường đối diện, liền chuyển qua hình ảnh lưu giữ của họ.
Người thứ nhất là Từ Khai Thành, cũng chính là viện trưởng kim ông chủ của bệnh viện Thụy Kim, các danh hiệu được ghi chú phía dưới oai phong lẫm liệt, khí thế chói lòa. Niệm Tưởng trước khi đến Thụy Kim, đã đọc qua lịch sử liên quan của bệnh viện, thêm vào đó, cha Niệm còn là bạn tốt của ông, nên càng rõ ràng tình huống bên trong.
Nghe nói bác Từ vì làm việc ở bệnh viện không vui, sau này dứt khoát tự mình ra ngoài mở bệnh viện tư nhân. Mới bắt đầu rất khó khăn, tên bệnh viện được đặt cũng rất qua loa, nghe nói là dùng tên của mình đặt cho.
Nói cách khác, tiền thân của Thụy Kim chẳng qua là phòng khám tư của Từ Khai Thành. Chỉ là sau này chậm rãi hình thành một Thụy Kim có quy củ như bây giờ, là một bệnh viện tư rất có tiếng trong thành phố Z, thậm chí còn được nêu danh trên toàn quốc.
Từ Nhuận Thanh xếp hàng thứ nhất ở dãy hình giữa, sau đó mới là Lâm Cảnh Thư.
Anh mặc blouse trắng, khí chất thanh lạnh nhìn thẳng ống kính. Đôi mắt trầm tĩnh đen như mực phiếm chút ánh sáng lặp lòe, khóe môi hơi mím lại, nhìn qua… Một chút cũng không ôn hòa.
Cô còn đang nghiêm túc phê bình, liền nghe trên hành lang có tiếng bước chân từ xa đi lại gần, theo tiếng nhìn lại. Từ Nhuận Thanh đang cầm ly đến lấy nước, thấy cô đứng ở chỗ này, ánh mắt cũng men theo ánh nhìn của cô, rơi trên mặt tường, anh hơi dừng lại rồi thoáng đi lướt qua cô.
Nước vừa nóng, anh cầm ly lấy nước thì nhớ tới cô, cũng không quay đầu lại, nhắc nhở: “Nước được rồi.”
Niệm Tưởng mới thu hồi tầm mắt, cầm ly tiến tới.
Anh nghiêng đầu một chút, ý bảo cô đem cái ly để lên trên bàn.
Niệm Tưởng ngoan ngoãn đưa ly qua, Từ Nhuận Thanh giơ tay cầm lấy, rót nước nóng vào. Hơi nước bốc lên ngưng tụ thành khói trắng, hương thơm của trà sữa cũng bay lên, lượn lờ trong không khí, hương vị kia rất ngọt…
Từ Nhuận Thanh nhịn không được híp mắt một chút, lơ đãng hỏi: “Thích ngọt?”
Niệm Tưởng gật gật đầu, rất thích …
Anh trả ly về, nhìn vào trong ly của cô, có chút không đồng ý: “Loại trà sữa này, sữa tươi quá nhiều, rất dễ… béo phì.”
Sau khi hai chữ cuối cùng thốt ra, Niệm Tưởng liền thấy anh vô tình hay cố ý chăm chú nhìn cằm của cô…
Cô nhanh chóng đưa tay che, hàm hồ trả lời: “Em…không bỏ được.”
Anh nhấc ly lên nhấp một ngụm, nước có chút nóng, môi mỏng nhiễm một tầng nước, khí chất thanh lãnh cũng chậm rãi tan đi trong hơi nước bốc lên.
“Có thể đổi sang thức uống khác tương tự là được, từ từ có thể bỏ.” Anh nhìn nhìn thời gian, dứt khoát kéo ghế ra ngồi xuống: “Sao lại ngẩn người ở trong này, buổi chiều không gấp?”
Giọng thật khẳng định.
Niệm Tưởng gãi gãi đầu, cũng ngồi xuống, nhìn thấy ly nước trắng trong thuần khiết trong tay anh, có chút khó hiểu: “Lần trước em thấy ly của anh…”
“Rớt bể.” Anh lại nhấp một ngụm nước, chậm rãi trả lời: “Mới mua trên đường.”
Niệm Tưởng “À” một tiếng, không trả lời lại.
Từ Nhuận Thanh có bệnh nhân đến tái khám, anh không ngồi lâu, liền rời đi trước, Niệm Tưởng ở phòng trà ngồi chơi một hồi, uống xong trà sữa lại đi rửa cái ly mới quay về.
Lâm Cảnh Thư đã trở lại, đang ngồi ở bàn khám, ngón tay khoát lên chân mày, chân mày thì hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ thấy không khí trong phòng khám dường như lúc cao lúc thấp… Thật là làm người run rẩy.
Có thể sẽ vì đắc tội thầy hướng dẫn mà bị làm khó dễ…
Bác sĩ Từ đã xem chưa vậy…?
Niệm Tưởng vừa phủ định, lại chần chờ, lập tức khẳng định —— nhìn anh cũng giống người sẽ làm khó dễ người khác (┮﹏┮)!
Cô xê dịch vào trong chăn, kéo góc chăn che kín mình, yên lặng nín thở…
Kết quả còn chưa nín thở được bao lâu…
Bị cô cuốn chung vào trong chăn, màn hình di động sáng ngời, đang phát lên bài hát vui vẻ.
Niệm Tưởng nhìn tên hiển thị gọi tới, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần, đợi phục hồi lại thì luống cuống tay chân tiếp điện thoại: “Alo?”
Đầu kia im lặng không có một chút thanh âm.
Niệm Tưởng cầm di động đưa ra trước mắt nhìn, trên màn ảnh đang tính giờ a ——
Cô lại thăm dò kêu một tiếng: “Bác sĩ Từ?”
“Ừm.” Anh nặng nề lên tiếng, giọng nói lười biếng muốn xác nhận: “Sáng sớm ngày mai có việc?”
Niệm Tưởng chột dạ gật đầu, gật xong phát giác anh căn bản nhìn không thấy, lại “Dạ” một tiếng: “Có việc.”
Từ Nhuận Thanh cười khẽ một tiếng, không chút lưu tình khinh bỉ cô: “Buổi sáng em ngoài ăn sáng ra thì còn có chuyện gì quan trọng?”
Bị, bị đoán trúng? ( ttsu *′Д`) ttsu
Niệm Tưởng trợn tròn mắt, rốt cuộc chậm lụt phát giác tâm tình của đối phương giống như không tốt lắm: “Em thật sự có việc quan trọng…”
Từ Nhuận Thanh “Hửm” một tiếng, trực tiếp xem như gió thoảng bên tai: “Không phải nói một tuần này sẽ mang bữa sáng cho tôi? Lời nói của em bắt đầu từ ngày mai hết tác dụng?”
Niệm Tưởng “A” một tiếng, bị anh hỏi đến nói không ra lời…
“Nghe kỹ, những lời này tôi chỉ nói một lần.” Anh dứt lời, dừng lại vài giây, nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của cô, trong lòng liền cảm thấy mềm mại, thanh âm không khỏi tự chủ giảm thấp xuống vài phần: “Mặc kệ sáng mai em có chuyện gì, bảy giờ mười lăm em ở dưới cửa tiểu khu chờ tôi. Niệm tiểu thư, thực tập của em mới vừa bắt đầu, ngàn vạn lần không nên đắc tội với thầy hướng dẫn.”
Niệm Tưởng 0. 0 không thể tin được lỗ tai của mình…
Anh nói cái gì?
…, đây là uy hiếp trắng trợn sao! Quá, quá, đáng,!
Cô đang muốn biểu đạt tuy rằng cô có chút nhát gan nhưng vẫn có lòng tự trọng … Kết quả vừa mở miệng, liền nghe thanh âm êm dịu của anh hỏi: “Sáng ngày mai muốn ăn cái gì? Quán điểm tâm A Lộ có được không?”
Cả người Niệm Tưởng đều mềm nhũn ——điểm tâm A Lộ sao… ( つ ﹏ つ)
Thật lâu sau, cô nghe thấy chính mình không hề cốt khí ứng một tiếng: “Được…”