Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 30 Kiểm tra – Botruyen
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 30 Kiểm tra

Niệm Tưởng bị anh nhìn, ánh mắt giống như nhìn ra cô đang chột dạ, cô gật gật đầu: “Em có nghiêm túc thực hiện.”

Chính cô là nha sĩ tương lai, tự nhiên biết vệ sinh khoang miệng quan trọng thế nào, cho nên dù anh không nói, cô cũng sẽ làm theo từng bước, thật sự nghiêm túc.

Chỉ là bị anh nhìn như vậy, Niệm Tưởng vô cớ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn…

Sau đó Niệm Tưởng lại không dám chủ động đáp lời cùng anh, lặng yên uống xong sữa đậu nành của mình, về phòng khám trước.

Buổi sáng bệnh nhân đông, đợi tiễn bước bệnh nhân cuối cùng, đã cách thời gian cơm trưa chỉ có mười phút.

Phùng Giản vừa cởi bao tay, đang ở bồn nước rửa tay, thấy Niệm Tưởng chỉnh lý dụng cụ y tế, lời nói nhịn cả một buổi sáng rốt cuộc nhịn không được nữa. Nhanh chóng lau khô tay, đi đến bên cạnh cô hỏi: “Niệm Tưởng, nể mặt giao tình của chúng ta cô nói xem, cô và bác sĩ Từ đến cùng là quan hệ thế nào?”

Niệm Tưởng không rõ ràng cho lắm nhìn cô ấy một cái, ngốc trệ: “Cái gì quan hệ thế nào?”

Phùng Giản “Ai” một tiếng, vẻ mặt kiểu “Cô không trượng nghĩa”, đụng nhẹ bả vai cô một chút: “Ngay cả bữa sáng cô cũng đã quang minh chánh đại đưa qua như vậy, không phải là đang tuyên bố chủ quyền sao?”

Tuyên bố chủ quyền?

Niệm Tưởng có chút mộng mị, nhìn Phùng Giản, giải thích: “Đưa bữa sáng, là bởi vì ngày hôm qua mua đồ, bác sĩ Từ trả giúp tôi, tôi lại…”

Nói còn chưa nói xong, chính cô có chút vòng vo suy nghĩ lại.

Đúng a, tại sao cô phải mang bữa sáng cho Từ Nhuận Thanh, tìm không thấy tiền lẻ thì ngày hôm sau trả cho anh không được sao…

Cô nhíu nhíu mày, có chút phức tạp hỏi: “Đưa bữa sáng sẽ làm người khác hiểu lầm sao?”

“Hả?” Phùng Giản bị cô hỏi ngược, đưa bữa sáng còn không cho người khác hiểu lầm sao? Đặc biệt là đưa cho bác sĩ Từ, là ai cũng sẽ hiểu lầm a —— các hộ sĩ dưới lầu mỗi ngày đều như lang hổ rình mồi, nhìn chằm chằm, loại hành vi đưa bữa sáng này… có phải là tình tiết nghiêm trọng không đây?

Nhưng ngẫm lại, thái độ bác sĩ Từ ỡm ờ, lại đem lời đã đến bên môi nuốt trở vào, pha trò nói: “Sao hiểu lầm được, chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều…”

Niệm Tưởng rất tin, không hề nghi ngờ gật gật đầu: “Cô xác thật là nghĩ nhiều…”

Phùng Giản ừm…

Đợi sau khi Phùng Giản ở căn tin ăn xong cánh gà rim thơm ngào ngạt, nhớ tới cái gì, lén nhìn Niệm Tưởng ngồi ở trước mặt, mắt phóng lục quang——0 đợi đợi đã, cô bé này có phải đang lừa dối cô? Thế nhưng… bất động thanh sắc chuyển dời đề tài!Niệm Tưởng mang niềng không dám trực tiếp lấy cứng đối cứng đi gặm xương, liền dùng đôi đũa “phân thây” nó, một bữa ăn phải cố hết sức. Chờ cô thật vất vả ăn xong, đang súc miệng thì bị dây niềng bên phải đụng một cái, mới đột nhiên nhớ tới một việc ——

Thấy anh nhìn qua, liền nhe răng cười với anh: “Có phải trông rất xấu…”

Âu Dương lặng lẽ vểnh tai ——

Chỉ nghe thanh âm nhạt nhẽo của Từ Nhuận Thanh, không hề có cảm xúc biểu dương cô: “Ưu điểm của em đại khái là tự mình hiểu mình rất tốt.”

Mặt Niệm Tưởng cứng đờ, không dám quang minh chính đáng trừng anh, liền trợn tròn một đôi mắt, mặt phồng lên như con cá nóc.

Anh cười khẽ một tiếng, lại nhẹ nhàng hỏi: “Không phải là nghe không hiểu chứ?”

… Má phồng lên nhất thời bị chọc thủng, Niệm Tưởng mềm nhũn ỉu xìu.

Đả kích xong còn muốn xác nhận một lần nữa có đả kích thành công không… Bác sĩ Từ, anh hư hỏng như vậy anh có biết không…

Niệm Tưởng nhìn bóng dáng anh rời đi, hung hăng vung nắm tay hai lần: “Khó trách còn chưa có bạn gái, cứ như vậy làm sao tìm được bạn gái, đúng không Âu Dương?”

A… Sao lại kéo anh ta vào.

Anh ta khó xử nhìn Niệm Tưởng, trả lời: “Trước giờ chỉ có Bác sĩ Từ cự tuyệt người khác tỏ tình…”

“…” Niệm Tưởng không nguyện ý tin tưởng: “Làm sao có thể! Bác sĩ Từ như vậy … Ngoài bề ngoài đẹp mắt còn có chỗ nào tốt?”

Âu Dương đấu tranh xong, yên lặng tỉ mỉ cân nhắc: “Mặt đẹp, vóc người đẹp, chức nghiệp tốt, là đại gia nhiều tiền, tính tình cũng tốt… Đương nhiên, có đôi khi như vậy cũng rất là kinh khủng, bất quá bằng lương tâm mà nói, thật sự là rất tốt. Không ác ôn, tam quan nghiêm túc, giữ mình trong sạch, không hút thuốc lá, lại chú trọng vệ sinh cá nhân…”

Sắc mặt Niệm Tưởng phức tạp nhìn Âu Dương.

Thanh âm Âu Dương càng nói càng nhỏ, cuối cùng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”

“Tiểu Giản nói … trong Thụy Kim còn có rất nhiều người vì nguyên nhân khó nói mà yên lặng thầm mến bác sĩ Từ… không lẽ trong đó có anh?”

Âu Dương nghẹn họng, sắc mặt thay đổi mấy lần, ngồi vẽ vòng tròn: “Về nhà phải cáo trạng với Tiểu Quân nhà anh mới được, em đùa giỡn đàn ông đích thực, oan uổng trong sạch của anh…”

Niệm Tưởng: (*/w*) quả thực không đành lòng nhìn thẳng Âu Dương…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.