Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 27 Nắm tay – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 27 Nắm tay

Đang có bảo vệ lên lầu kiểm tra, đi qua phòng khám thì nhìn thấy Từ Nhuận Thanh còn chưa tan tầm, thuận miệng liền hỏi: “Bác sĩ Từ sao còn chưa về?”

Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng: “Liền đi.”

Dứt lời, tắt máy, đứng dậy, sau đó cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Có muốn đi cùng tôi không?”

Niệm Tưởng không hiểu “A” một tiếng… Tình huống gì vậy?

Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn Âu Dương đứng ở cửa, ánh mắt mang theo ý cười, nhắc nhở: “Không phải nói Âu Dương hẹn bạn cùng phòng của em sao, em ở đây sẽ quấy rầy bọn họ.”0 này hình như là vấn đề…Cô chưa kịp lí luận chuyện này xong, Từ Nhuận Thanh đã nghiêng người ấn công tắc điện một cái, sau đó… Bắt đầu cởi áo…

Đợi đợi đã… Tại sao phải cởi áo!

Niệm Tưởng như nằm mộng, yên lặng lui về phía sau một bước, ánh mắt lại nhìn chằm chằm động tác của anh, không có ý tứ tránh đi…

“Tôi hôm nay trở về nhà, cũng tiện đường.” Anh tự nhiên cởi cúc áo, ngón tay thon dài lưu loát lại nhanh chóng, rất nhanh liền cởi xong từ đầu đến cuối.

Anh nhấc mắt nhìn về phía cô, nhẹ “Hửm?” một tiếng, âm cuối giơ lên, mê hoặc lại biếng nhác: “Em nghĩ như thế nào? Vẫn muốn đi cùng Âu Dương?”

Từ nãy tới giờ vẫn không được để ý tới, Âu Dương lặng lẽ lau mồ hôi một phen —— anh ta có dự cảm, Niệm Tưởng một khi gật đầu, ngày mai anh ta hẳn là sẽ chết rất thảm…

Hơn nữa lão Đại khẳng định sẽ nghẹn chết, hôm nay “Tiểu bạch thỏ” cả ngày đều ở bên cạnh bác sĩ Lâm nhảy tới nhảy lui…

Nghĩ như vậy, Âu Dương lập tức lên tiếng trợ lực: “Ách, lão Đại vừa lúc tiện đường sao? Vậy Niệm Tưởng liền giao cho anh đi, tôi đi đón Tiểu Quân.”

Dứt lời, thân thủ nhanh nhẹn vung lên chào một cái, quay người liền đi xuống lầu.

Niệm Tưởng nhìn bóng dáng Âu Dương tuyệt tình rời đi có chút đau đầu… Đương nhiên, tiền đề là do cô nói sự thật việc kia.

“Vậy đi thôi.” Từ Nhuận Thanh đem áo blouse trắng đã cởi ra vắt lên khủy tay, khom lưng từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy chìa khóa xe.

Vóc người của anh cực tốt, thân cao, chân dài, bả vai rộng. Bất luận là mặc áo sơmi, hay đồ thường ngày vẫn rất đẹp, luôn có thể nhìn thấy tỉ lệ hoàn hảo của thân người…

Niệm Tưởng vụng trộm liếc vài lần chân dài của anh, lặng lẽ nuốt nước miếng… Xong( つ ﹏ つ), thẩm mỹ quan của cô đã gặp phải chấn động bão táp…

Trước cửa hang có mấy hàng dài, đám người chen lấn, chật cứng …

Vóc dáng cô không cao lắm, phỏng chừng từ góc độ của bác sĩ Từ mà nhìn—— chỉ thấy toàn đầu người chen chúc.

Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn cô một cái, chỉ từ biểu tình mà phân tích… Hoàn toàn nhìn không ra có tâm tình gì. Chỉ là ánh mắt kia nóng rực, Niệm Tưởng vừa phục hồi thì độ ấm của da mặt lại tăng lên thẳng.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, dùng mu bàn tay xoa mặt —— nóng quá nóng quá (/▽).

Đợi xếp hàng mua xong vịt nướng, lấy xong pizza, tới được bãi đỗ xe cũng đã là một đoạn thời gian khá lâu sau, cô quyết định về sau không cần ham ưu đãi nhỏ … Quả thực muốn chen rớt thịt của cô!

Sau khi lên xe, cô đem con vịt mua cho Từ Nhuận Thanh để tới băng ghế sau, lấy túi xách chuẩn bị trả tiền ——

Ngoài phiếu ưu đãi là của cô, vịt nướng và pizza đều là Từ Nhuận Thanh trả.

Từ Nhuận Thanh cài xong dây an toàn liền nhìn thấy cô đưa một tờ tiền đỏ au tới, anh quay đầu nhìn cô một cái, híp mắt lại một chút, thật lâu sau mới nói: “Không có tiền thối, em cứ nợ đi.”

“Không nợ được…” Niệm Tưởng lại lật lật ví tiền, lật nửa ngày cũng không tìm được tiền lẻ, cô buồn buồn suy nghĩ một hồi, mới nghĩ tới một biện pháp: “Em mang cho anh một tuần điểm tâm đi?”

Từ Nhuận Thanh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu xem tình hình đường, nghe vậy hơi nhướn mày một chút, đối với đề nghị này rất là vừa lòng: “Được.”

Không chút nào ý thức được cô kỳ thật là đang tự đào hố chôn mình, Niệm Tưởng hí hửng khen mình cơ trí, sau đó vui vẻ chỉ đường.

——————–

Cha Niệm ở bên cạnh bồn hoa ngồi nửa ngày, tàn thuốc dưới đất đã mấy điếu, thế này mới nhìn thấy một chiếc Audi chậm rãi ngừng lại.

Ông híp mắt lại một chút, hừ nói: “Là con trai nhà ai… lộ trình 30 phút mà chạy hơn một giờ…”

Nói không có mưu đồ với Niệm Tưởng thì đầu ngón chân của ông cũng không đồng ý!

Nghĩ như vậy, ông đứng dậy, quyết định đi nhìn xem là ai to gan.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.