Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 20 Buổi gặp mặt – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 20 Buổi gặp mặt

Rất nhanh đã đến chủ nhật.

Cha Niệm cũng nghiêm túc đứng đắn thay bộ quần áo mới, chờ xuất phát. Thấy Niệm Tưởng mặt mộc không trang điểm, nhịn không được “Chậc” một tiếng, quay đầu hướng về phía mẹ Niệm hô: “Mẹ nó à, bà mau đến xem Niệm Tưởng nhà chúng ta…”

Mẹ Niệm vừa nhìn thấy, hơi nhíu mày một chút, hiển nhiên là có chút không vừa lòng: “Con lo mà trang điểm một chút đi…” Nói xong, liền kéo Niệm Tưởng vào phòng.

Niệm Tưởng có chút không rõ: “Không phải là chỉ gặp thầy hướng dẫn sao? Sao lại biến thành…giống như…đi xem mặt?”

Cha Niệm im lặng không nói gì ——

Niệm Tưởng không dám tin: “Đây là… tình huống gì?”

Mẹ Niệm giơ tay vỗ đầu cô một cái: “Con nghĩ cái gì vậy? Xem mặt? Con như vậy, ai dám làm mối cho con… Quả thật là không có mắt.”

Niệm Tưởng: “…”  ̄へ ̄ nói bậy.

Bữa gặp mặt hẹn ở một nhà hàng tư nhân, hoàn cảnh tao nhã yên tĩnh, nghe nói là nơi cha Niệm hay tiếp đãi khách.

Bởi vì suốt trên đường đi cha Niệm cứ khen thức ăn ở đây không dứt, thậm chí ngay cả khẩu vị thế nào cũng nói rất kỹ càng, thế cho nên Niệm Tưởng đối với “Bái sư yến” lần này tràn ngập mong chờ…

Nhà hàng tư nhân không có bãi đỗ xe, chỉ có thể đậu xe ở những hàng quán chung quanh, hiện tại đang giờ cơm tối, các chỗ đậu xe gần đó đều đã đầy.

Cha Niệm nhìn nhìn, để Niệm Tưởng ở lại ngay cửa, bản thân thì đi tìm chỗ đậu xe.

Đúng là quang cảnh hoàng hôn, thêm vào mấy ngày gần đây thành phố Z cứ âm u không có nắng, thì ban đêm cũng tới sớm hơn một chút. Đèn đường đã sáng lên, chiếu rọi cây cối hai bên, hiện ra quang ảnh mờ nhạt.

Trên đường dòng xe cộ nối nhau không dứt, giống như một dòng sông lưu động.

Tiếng gió gào thét thổi qua.

Niệm Tưởng đứng ngay đầu gió, bị thổi một hồi làm cô lạnh run, nhìn nhìn mọi nơi, quyết định trốn vào dưới mái hiên.

Lâm Cảnh Thư không lái xe, buổi tối nay liền đi cùng với Từ Nhuận Thanh, giờ phút này đang ở trong dòng xe cộ cứng ngắc ngay đối diện nhà hàng.
Sao có thể! Không nên… Tuyệt đối không nên! w(Д)w

Không khí trong nháy mắt có chút ngưng trệ.

Phản ứng chậm hơn người ta, cha Niệm một chút cũng không nhìn ra trong lúc này gió nổi mưa phun, vui tươi hớn hở giới thiệu: “Niệm Tưởng, đó là con trai của bác Từ – Từ Nhuận Thanh. Không xa lạ chứ? Là bác sĩ trị liệu cho con, thật là có duyên phận a…”

… Đúng vậy, điều này cũng kêu là duyên phận sao.

(ノへ ̄,) lau nước mắt.

Cha Niệm híp mắt nhìn Lâm Cảnh Thư đứng một bên cười tủm tỉm…ê, đây là ai…

Cha Từ thấy thế, lập tức cứu vớt: “Vị này là Lâm bác sĩ của bệnh viện chúng tôi – Lâm Cảnh Thư. Cũng là Nhuận Thanh nghĩ chu đáo hơn, sợ bản thân không có kinh nghiệm, hướng dẫn không tốt. Bác sĩ Lâm thì rất có kinh nghiệm trong việc này, đã từng nhận vài thực tập sinh, bây giờ còn là giáo sư thỉnh giảng của đại học B, vậy thì càng thêm thích hợp.”

Lời nói này của Từ Khai Thành hoàn toàn là vì thái độ không hợp tác của Từ Nhuận Thanh ngày ấy, chỉ không ngờ…

Lâm Cảnh Thư nhìn nhìn Từ Nhuận Thanh, quanh thân không khí có chút đông lạnh, cười đến càng vui vẻ: “Có nhớ anh không? Ngày đó nghe anh diễn thuyết, em còn hỏi anh một vấn đề.”

Niệm Tưởng gật đầu.

Tính hiếu kỳ của Cha Niệm nhất thời bộc phát: “Vấn đề gì?”

Lâm Cảnh Thư “à” một tiếng, nghĩ lại một chút, cố ý lộ ra biểu cảm suy tư, nhẹ nhàng nói: “Hình như là muốn số…”

“Ngày hôm qua ở trung tâm mua sắm có nhìn thấy em…” Từ Nhuận Thanh ngắt lời Lâm Cảnh Thư, sắc mặt tự nhiên nhìn Niệm Tưởng, hỏi: “Đang muốn tới chào hỏi, thì dì đã kéo em đi.”

Nói xong, anh cười như không cười nhìn Niệm Tưởng, ngữ khí mềm nhẹ lại bao hàm uy hiếp, cười khẽ một tiếng: “Thấy tôi sao không tới chào?”

Niệm Tưởng trợn tròn mắt, trả lời không được ——

Này, này là tình huống gì?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.