“Chuyện đụng xe” và “Không bằng lái” bị phát hiện, hậu quả chính là đồng chí cha Niệm thường ngày luôn vui vẻ đang rất giận dữ.
“Không có bằng lái là phạm pháp, con có biết không? Con dù gì đã là nghiên cứu sinh, đạo lý cơ bản này cũng không biết?” Đồng chí cha Niệm gân cổ trừng Niệm Tưởng đang ngồi trên sô pha, vừa giận vừa nói: “Còn đụng xe, may mắn là lúc đó đang đổ xe đụng vào xe người ta. Nếu đang ở trên đường, có thể bây giờ đang nhìn thấy là xác con không?”
Lời này… Đích thực rất kinh dị, có thể thấy được đồng chí cha Niệm đang rất là giận.
Niệm Tưởng rụt cổ, lặng lẽ nháy mắt với mẫu thân đại nhân đang ngồi cắn hạt dưa xem kịch —— còn không ra tay giải cứu?
Đồng chí mẹ Niệm bình tĩnh chăm chú nhìn cha Niệm đang như rồng phun lửa, thu lại ánh mắt —— ra tay giải cứu cũng được, nhưng muốn con suy nghĩ, “chuyện kia” nên như thế nào?
Niệm Tưởng có chút muốn khóc.
Kỳ thật chuyện này là như vầy, mẹ Niệm nói siêu thị đang đại khuyến mãi sữa tươi, nên sai Niệm Tưởng đi mua vài thùng trở về. Là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, sau khi Niệm Tưởng đã được chỉ thị của mẹ Niệm, liền lấy xe của cha Niệm đi đến siêu thị… Từ nhà đến đó, ngầm tính toán đâu ra đấy cũng không quá mấy trăm mét.
Mẹ Niệm cũng yên tâm, Niệm Tưởng cũng thật yên tâm.
Nhưng đáng tiếc là, trên đường xảy ra một chút ngoài ý muốn. Vừa ra khỏi nhà không bao lâu, cha Niệm vừa mới đi công tác cũng trở về, về đến nhà, chuyện thứ nhất chính là hẹn bạn tri giao đi câu cá.
Kết quả trở về —— liền nổi trận lôi đình.
Vừa vào cửa liền định cho Niệm Tưởng vài tội danh, tỷ như —— Biết pháp phạm pháp, coi mạng người như cỏ rác, làm loạn kỷ cương….
Mà chuyện mẹ Niệm ám chỉ cô suy nghĩ, kỳ thật chỉ là chuyện niềng răng.
Niệm Tưởng sợ nhất là đau, nổi sợ này biểu hiện khi nào? Chính là thời kỳ thay răng… Sợ đau đến không dám nhổ răng.
Cái này cũng coi như xong, tốt xấu gì cũng đã hữu kinh vô hiểm, vượt qua được thời kỳ thay răng. Tuy rằng răng mọc có chút không ngay ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ quan, mẹ Niệm cũng không để ở trong lòng.
Kíp nổ của chuyện này là 6 năm về trước, thời điểm Niệm Tưởng 18 tuổi mới mọc răng khôn, ngay lúc đó bác sĩ liền đề nghị cô niềng răng.
“Phốc ——” Lan Tiểu Quân nhất thời suýt xoa: “… Từ Nhuận Thanh? Có đẹp trai hay không a? nhất định là đẹp trai a.”
Ngữ khí như mong đợi, làm Niệm Tưởng ngượng ngùng nói ra “Mình còn chưa nhìn thấy người” loại lời nói này thật là, cô hồi tưởng một chút bóng dáng cao ngất cùng cổ tay thon gầy đẹp đẽ, hàm hồ “Ừm” một tiếng: “Đẹp mắt.”
Lan Tiểu Quân nghi ngờ “Ai” một tiếng: “Cậu xác định nhìn thấy là Từ Nhuận Thanh? Đừng nhìn thành trợ lý của người ta a. Nghe nói trợ lý của bác sĩ Từ đều rất đẹp trai…”
Nói giống như mình tận mắt thấy vậy.
Nghĩ như vậy, Niệm Tưởng liền thuận miệng hỏi: “Vậy cậu có nghe nói về Từ Nhuận Thanh thế nào không?”
“Tuấn tú nho nhã, môi hồng răng trắng, khí chất ngút trời, ngọc thụ lâm phong, đẹp như Phan An, anh tuấn tiêu sái,…”
Niệm Tưởng nhịn không được ngắt lời cô: “Tiểu Quân, tắt Baidu đi.”
Lan Tiểu Quân: “…Cậu biết rồi à.”
******
Ngay lúc Niệm Tưởng muốn cúp điện thoại, quay người rời đi, đồng thời người vẫn luôn quay lưng lại phía cô cũng vừa vặn xoay người lại, đem bệnh án trên tay bỏ vào trong túi hồ sơ đưa cho trợ lý: “Bệnh nhân tiếp theo vào chưa?”
Trợ lý tiếp nhận túi hồ sơ anh đưa tới, đặt sang một bên: “Xong rồi. Bác sĩ Từ, Phương Tiểu Dương đã tới.”
Từ Nhuận Thanh nhìn cậu bé nằm trên bàn khám, chân mày vừa giãn ra không bao lâu lại nhíu lại, đứng lên cởi bao tay. Mới vừa đi vài bước, hình như là nhớ tới cái gì, lại ngồi vào trước máy tính.
Ngón tay cằm con chuột nhấn nhẹ vài cái, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua danh sách hẹn khám, vừa muốn mở hồ sơ bệnh của Tiểu Dương, tầm mắt đột nhiên liếc thấy, lại lần nữa nhìn xuống, quét qua một cái tên ——
Niệm Tưởng.
Thời gian: buổi sáng 9h, ngày xx tháng xx năm 201x.