Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 17 Lời dặn của bác sĩ – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 17 Lời dặn của bác sĩ

(⊙v⊙)…

Bác sĩ Từ, đạo đức nghề nghiệp của anh đâu!

Loại thời điểm này, không phải nên vô cùng kiên định trả lời một câu là “Cô yên tâm, là một bác sĩ nha khoa chuyên nghiệp. Tôi nhất định sẽ tận lực mà làm…”

Sao lại là “không có lợi tức thì xuống tay không có nặng nhẹ…”

Cô nằm trên bàn khám lặng lẽ ngước nhìn anh, anh hơi nhếch môi, vẫn duy trì tươi cười vừa rồi, đáy mắt lóe ra ánh sáng trêu chọc, hư hư thật thật, căn bản nhìn không thấu là anh đang đùa hay nghiêm túc.

Niệm Tưởng nhớ tới lần trước, anh còn nghiêm túc đứng đắn, bảo cô tôn trọng nghề nghiệp của anh… Giờ phút này lại đối lập như vậy, trước đây quả thật cô không có mắt nhìn a, cô cảm thấy mình đã muốn bị dọa chạy…

Trong bầu không khí giằng co này, cô hộ sĩ xuống lầu đã trở lại. Đem túi giấy đựng dụng cụ đưa cho Từ Nhuận Thanh, hỏi: “Bác sĩ Từ sáng nay có một bệnh nhân sao?”

Từ Nhuận Thanh mở túi giấy, xác nhận một chút, gật gật đầu: “Ừm, chỉ có cô ấy.”

Dứt lời, Niệm Tưởng liền tiếp thu được ánh mắt hâm mộ từ cô hộ sĩ. Cô ấy đứng ở bên bàn nha khoa, từ trên cao nhìn xuống cô, cười híp mắt nói: “Thời gian cả buổi sáng của bác sĩ Từ đều là của cô, quả thực là được phục vụ VIP.”

Cô chỉ thấy mình giống cừu con, ở trước mặt chủ nợ đợi bị làm thịt, mặc anh bày bố, loại tình huống này… đáng hâm mộ chỗ nào?

Niệm Tưởng cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu nổi thế giới này …

Từ Nhuận Thanh mang khẩu trang và bao tay xong, mắt nhìn Niệm Tưởng đã tiến vào trạng thái mặc niệm, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, lần niềng răng duy nhất trong đời em, sẽ không để lại bất kỳ bóng ma nào trong lòng.”

Cô hộ sĩ vừa lấy bộ dụng cụ ra, ánh mắt cũng chạy một vòng xung quanh hai người, nheo mắt cười cười…

Thấy ánh mắt Từ Nhuận Thanh quét tới, lập tức biểu tình nghiêm chỉnh, mang khẩu trang vào: “Bác sĩ Từ, có thể bắt đầu.”

Niệm Tưởng tự giác há miệng nhìn về phía anh, trong đầu bắt đầu tự động tuần hoàn quá trình niềng răng ——
Thấy cô trở về, anh giơ ngón tay chỉ bàn nha khoa, ý bảo cô nằm xuống lại.

Giai đoạn kế tiếp nhanh hơn rất nhiều, anh điều chỉnh xong dây niềng liền bắt đầu bắt dây lên mắc cài, kiểm tra cuối dây, cắt đi phần thừa, cố định dây niềng.

Động tác anh thuần thục nhanh chóng, dùng nhíp gắp theo sợi thép nhỏ cố định, xoay tròn, Niệm Tưởng thậm chí có thể cảm nhận được anh dùng lực kéo hàm răng mình.

Điều chỉnh, cố định, lại cắt dây thừa, toàn bộ quá trình cẩn thận lại hoàn mỹ.

Làm xong tất cả, anh dùng tay sờ qua từng cái, ngón tay có vài phần nhiệt độ, cách một lớp bao tay mỏng rõ ràng truyền lại cho cô. Kiểm tra hoàn tất thì nói: “Em đóng mở miệng thử, cảm giác xem có bị cấn nơi nào không.”

Niệm Tưởng ngốc nghếch đóng mở miệng vài cái, lắc đầu: “Không có.”

Thế này anh mới đứng dậy, tháo xuống bao tay và khẩu trang ném vào thùng rác bên cạnh bàn điều khiển: “Mang dây niềng, răng sẽ có phản ứng nhất định, tỷ như bủn rủn không thể cắn cái gì, việc này em hẳn đã biết…”

“Còn có, nhất định phải vệ sinh khoang miệng sạch sẽ. Mỗi ngày ít nhất 3 lần, ăn xong sau đó đánh răng liền. Mỗi lần đánh răng, thời gian ba phút trở lên, bảo đảm các mặt răng đều chải tới. Sau khi mang dây niềng, rất nhiều chỗ sẽ không tiện, tỷ như dây thép, chỗ nhổ răng, cần đặc biệt chú ý…”

Thanh âm của anh rất êm tai, trầm thấp từ tính, bởi vì cảm mạo nên mang theo một chút giọng mũi, từng cái chuyển âm hoặc tạm dừng thì có chút khàn khan, quả thực sát hại lỗ tai người khác.

Thấy anh nhìn qua, Niệm Tưởng mới nhanh chóng gật đầu, ý bảo mình đã biết —— kỳ thật việc này, không cần anh nói, cô cũng biết tất cả.

Vừa lòng thấy cô vâng lời, Từ Nhuận Thanh rút ra hồ sơ của cô viết bệnh án: “Cuối cùng, không ăn đồ cứng, ngay cả táo cũng tốt nhất là cắt thành miếng nhỏ. Giai đoạn hiện tại chỉ thích hợp ăn thức ăn mềm, đồ cứng sẽ dẫn đến các bộ phận của dây niềng, mắc cài bung ra, nếu như xuất hiện tình huống này, hoặc khoang miệng bị dây cắt trúng, nên nhanh chóng liên hệ tôi.”

Nói tới đây, anh hình như là nhớ tới cái gì, tay cầm bút dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô, gằn từng chữ: “Trực tiếp gọi số cá nhân, không cần ngại ngùng hay khách khí với tôi.”

Vẻ mặt Niệm Tưởng lại là (⊙v⊙)…

Câu trước “không cần ngại ngùng” … Còn có thể hiểu được, câu sau “không cần khách khí” là cái quỷ gì…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.