Tống Tử Chiếu gọi điện thoại tới thì Niệm Tưởng còn làm ổ trong chăn, làm một giấc đại mộng xuân thu.
Sáng sớm thứ Sáu, sắc trời mờ mờ. Ngoài phòng giăng tầng tầng lớp lớp sương trắng, một mảnh trắng xóa, chỉ có thể mông lung nhìn thấy hình dáng khu ký túc xá cách đó không xa.
Trong không khí dường như ngưng kết nhiều hơi nước, trầm trọng và áp lực.
Niệm Tưởng dây dưa từ trong chăn chui ra, nửa tựa vào đầu giường nhận điện thoại nói: “Alo, Tống sư huynh.”
“Còn đang ngủ?” Đầu bên kia, người đã cười một tiếng, thanh âm trong sáng lại khỏe khoắn, sáng lạn như ánh thái dương.
Hai mắt Niệm Tưởng cố gắng hé mở, nhìn ra phía ngoài: “Bây giờ mấy giờ rồi…”
“Sáu giờ rưỡi.” Anh ta dứt lời, hơi khựng lại: “Không phải nói mời anh ăn điểm tâm sao? Anh đã tới trường học.”
A… Chết thật, cô đã sớm quên việc này không còn một mảnh.
Niệm Tưởng vỗ trán, triệt để thanh tỉnh, tay chân lanh lẹ đứng lên: “Sư Huynh, anh chờ hai mươi phút… A, không, mười lăm phút là được, em lập tức xong ngay!”
“Không vội…” Từ từ đến.
Tống Tử Chiếu còn chưa nói xong, liền nghe đầu kia dứt khoát “Lạch cạch” một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta sững sờ nhìn di động một lúc, sau mới kéo kéo khóe môi, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Lại cúp điện thoại của mình.”
“Người tái phạm” đang vừa đi vừa mặc quần, Lan Tiểu Quân bị động tĩnh của cô đánh thức, híp mắt nhìn qua liền thấy Niệm Tưởng đang kéo quần lên, nhảy nhảy tại chỗ…
Cô không lên tiếng, chống trán nhìn nửa ngày, mới mở miệng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Kết quả, từ hi vọng đợi đến tuyệt vọng, oán niệm đầy cõi lòng gọi điện thoại qua, biểu đạt tình cảm thân thiết, thuận tiện yêu cầu mang cơm trưa về, thế nhưng lại được nghe một câu cảm khái “Cực kỳ tàn ác” như thế.
Cô tức giận đấm một đấm vào giường: “Niệm Tưởng, cậu không mang cơm trưa về cho mình, mình sẽ xé sách cậu đã mượn của thư viện!”
Niệm Tưởng nhìn di động, có chút khó hiểu: “Dì cả của cậu lại tới à?” Khó chịu như vậy.
Lan Tiểu Quân: “…” Cậu mới như vậy, cậu mỗi ngày đều có dì cả tới thăm!
Phụ nữ mất lý trí thì cái gì cũng làm được, sau khi Niệm Tưởng cúp điện thoại liền quyết định đi kiếm gì đó ăn. Vừa thu dọn xong chuẩn bị xuống lầu, liền nghe một tiếng kinh hô, cố ý hạ thấp giọng truyền đến.
Niệm Tưởng theo tiếng nhìn lại —— ai…
Tống Tử Chiếu… Sao lại đi chung với Từ Nhuận Thanh?
Ai, không đúng, trọng điểm là… Từ Nhuận Thanh sao lại xuất hiện ở trong này?
Dù sao, cũng không liên quan đến cô.
Bởi vì quay lưng lại bọn họ, vị trí này cũng khá khuất. Niệm Tưởng đứng dậy, chuẩn bị đi đến quầy đăng ký mượn sách.
Tống Tử Chiếu vừa lúc quay người, nhìn thấy Niệm Tưởng đang muốn xuống lầu, hơi nhướn mày một chút, thật nhanh nói với Từ Nhuận Thanh bên cạnh: “Từ sư huynh chờ một lát, hình như tôi gặp người quen.”
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, theo ánh mắt của anh ta nhìn lại, híp mắt một chút.
Trùng hợp, cũng là người quen của anh.