Khiếp sợ hiển nhiên không chỉ có mình cô, Âu Dương cũng bị làm cho kinh ngạc không nhỏ, trợn mắt há mồm: “Niệm… Niệm Tưởng?”
Lúc này đến phiên Lan Tiểu Quân không hiểu ra sao: “Các người quen nhau à?”
Niệm Tưởng nhanh chóng nuốt xuống muỗng canh, giải thích: “Anh ta là trợ lý của bác sĩ Từ Nhuận Thanh —— tên Âu Dương.”
Lan Tiểu Quân sững sờ quan sát Âu Dương, tự lẩm bẩm: “Hả, thật sự bị mình đoán trúng, trợ lý của bác sĩ Từ quả nhiên không tệ nha…”
Âu Dương: “…”
Năm phút sau, trên di động của Từ Nhuận Thanh nhận được tin nhắn từ Âu Dương —— “Lão Đại, thì ra Niệm Tưởng là nghiên cứu sinh nha khoa của đại học B!!! Là sư muội của anh nha!!!”
Từ Nhuận Thanh đang trên đường về Từ gia, buổi sáng anh đang khám cho bệnh nhân thì nhận được điện thoại của cha Từ, ngữ khí có chút nghiêm trọng nói có chuyện khẩn muốn cùng anh thương lượng, bảo anh tối hôm nay về nhà ăn cơm.
Đang là giờ tan tầm, kẹt xe đã lên đến đỉnh điểm. Anh cầm di động lên đọc lại mấy lần nội dung tin nhắn, hơi hơi nhíu mày.
Nếu anh nhớ không lầm, Âu Dương nói tối nay có hẹn…
Anh bất động thanh sắc thăm dò: “Hửm? Ai nói với cậu?”
“Chính miệng Niệm Tưởng nói!”
Chính miệng?
Từ Nhuận Thanh híp mắt lại, đối với câu trả lời này rất không vừa lòng. Anh cúi đầu nhìn màn hình, cuối cùng thuận tay ném tới ghế sau, nhắm mắt làm ngơ.
Phía trước, cách đó không xa là một cầu vượt lớn, lưu lượng xe cộ rất cao.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Từ Nhuận Thanh chậm rãi dừng lại, cách xe trước một khoảng cách an toàn.
Vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy sườn dốc của cầu vượt, trên đó là một dòng xe cộ rất dài, ánh chiều tà đã ngả về tây, ánh nắng màu cam dừng trên giá thép hai bên cầu, tạo ra sắc thái lộng lẫy, rực rỡ loá mắt.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kèn liên tiếp, anh đắm chìm trong một luồng dương quang cuối cùng, sườn mặt trầm tĩnh lại anh tuấn.
Mẹ Từ chợt dừng lại, chuyển dời đối tượng: “Nhuận Thanh nói cũng là sự thật, tính không kiên nhẫn này vẫn là do ông di truyền.”
Từ Khai Thành có chút bị nghẹn…
“Không kiên nhẫn”, vừa nghe thì đã biết là cái cớ qua loa có lệ.
Ông nghĩ đến con gái của lão Niệm, vẫn còn chưa từ bỏ ý định: “Nếu không, vài ngày sau gặp mặt người ta thử, nếu thích hợp thì nhận hướng dẫn thực tập.”
Sợ Từ Nhuận Thanh lại nói lời từ chối lần nữa, mẹ Từ nhanh chóng nháy mắt cho con trai—— suy nghĩ một chút đi!
Từ Nhuận Thanh trầm mặc, anh đang nhanh chóng nghĩ đối sách.
Từ Khai Thành là viện trưởng bệnh viện Thụy Kim, có quyền an bài thực tập sinh cho mỗi bác sĩ, cho dù vậy ông cũng đối xử bình đẳng.
Anh nghĩ nghĩ, trả lời: “Bác sĩ Lâm cũng rất giỏi, bình thường thực tập sinh cũng do anh ấy hướng dẫn, so với con thì anh ấy có nhiều kinh nghiệm. Đợi đến lúc gần bắt đầu thực tập, bảo cô ấy gặp một chút, muốn chọn ai là hướng dẫn thì nói sau.”
Từ Khai Thành sao lại không biết anh tính toán cái gì, nói là đến lúc đó chọn người rồi mới định lại, nhưng Từ Nhuận Thanh nhất định có biện pháp thoát thân. Bất quá, câu trả lời như vậy, nhìn trước mắt mà nói, ông vẫn có chút hài lòng, ít nhất là không từ chối.
Anh có biện pháp thoát thân, vậy ông cũng có cách làm cho anh thoát thân không được.
Nghĩ như vậy, ông trầm ngâm nói: “Cũng được, cứ để con gái nhà người ta có nhiều lựa chọn, cũng chưa gặp được ai có thể làm anh coi trọng, cả ngày cứ đanh cái mặt, cũng không biết là giống ai.”
Mẹ Từ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo nghiêm túc của chồng mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, còn không phải giống ông sao…
Mẹ Từ ho nhẹ một tiếng làm hai người chú ý, thế này mới cười cười, nói với Từ Nhuận Thanh: “Mẹ có một người bạn cũ, vừa từ Thụy Sĩ về nước định cư, khi còn bé, con cũng đã gặp qua, hôm nào bớt chút thời gian cùng mẹ đi ăn bữa cơm nhé?”
Từ Nhuận Thanh khẽ nhếch khóe môi một chút, vô tư hỏi: “Khi còn bé? Bé cỡ nào?”
Mẹ Từ nghẹn lời: “…” Chẳng lẽ nói là lúc con còn mặc bỉm?
Từ Nhuận Thanh nhìn bà một cái, ngữ khí như cũ không mặn không nhạt: “Mẹ không cần quan tâm, con đã có kế hoạch có bạn gái.”