Nói xong Niệm Tưởng liền muốn cắn lưỡi tự sát…
Cô nhìn sắc mặt bất thiện của Từ Nhuận Thanh, cắn môi giải thích: “Cái kia, ý tôi là… là hình như không còn cảm giác nữa, có thể bắt đầu.”
Bởi vì chỉ tiêm tê một bên, đầu lưỡi của Niệm Tưởng một bên vẫn còn linh hoạt, một bên thì tê dại ra, ngẫu nhiên đụng tới hàm răng cũng rùng mình một chút, cô đột phát muốn… Dùng răng cắn cắn đầu lưỡi…
Không đau… Có phải do không cắn mạnh không…
Từ Nhuận Thanh đang cầm kiềm nhổ, cúi đầu nhìn qua thì thấy cô đang tự đùa tự vui, cắn cắn lưỡi…
Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn: “Muốn cắn lưỡi tự sát, kỳ thật có thể cắn mạnh thêm một chút. Há miệng.”
Niệm Tưởng 囧, ngoan ngoãn há miệng.
Từ Nhuận Thanh lại chạm một chút vào phần lợi cần cắt bỏ, sau đó cúi đầu hỏi cô: “Có cảm giác không?”
Niệm Tưởng lắc đầu.
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, thật lâu sau mới nói: “Bắt đầu, nếu có cái gì không thoải mái thì giơ tay ra hiệu.”
Niệm Tưởng cố ý giơ giơ tay…
Từ Nhuận Thanh dừng lại động tác nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: “Còn chưa bắt đầu, cô khó chịu ở đâu?”
Niệm Tưởng có chút lúng túng đem tay đang giơ lên đặt lại trước người, đoan đoan chính chính xen mười đầu ngón tay vào, đặt trên bụng: “Không có việc gì, không có việc gì, anh tiếp tục đi.”
Từ Nhuận Thanh nhìn cô, ánh mắt lành lạnh, tiếp tục động tác trên tay.
Niệm Tưởng bị ánh mắt mang theo gió lạnh kia đảo qua, nhất thời an phận, thành thật nằm đó… không dám lỗ mãng nữa.
Khi kềm nhổ mang theo mười phần hung ác làm việc trên răng cô, thì Âu Dương đi lấy bông thấm đã trở lại. Một tòa núi nhỏ bông thấm đầy ụ trong hộp, anh ta liền đứng bên cạnh Từ Nhuận Thanh phụ giúp, ngẫu nhiên ánh mắt đối diện với mắt Niệm Tưởng, anh ta phá lệ cười tươi sáng lạn, lộ ra hàng răng trắng hếu…
Trò chuyện một chút, Lan Tiểu Quân liền đem ngành mình đang học nói cho đối phương biết, cũng không biết là ai nhắc tới trước… Đợi Lan Tiểu Quân nhiệt huyết sôi trào qua đi tỉnh táo lại, thì đã hẹn địa điểm gặp mặt…
Tuy rằng trong quá trình kể lại, Lan Tiểu Quân tận lực phủi sạch ý nghĩ gặp mặt do mình đề nghị… Nhưng Niệm Tưởng vẫn lý trí nắm được một chút từ những lời nói kia —— Lan Tiểu Quân vẫn chưa chủ động muốn gặp Âu dương đại nhân, nhưng cô ấy đích xác là muốn gặp mặt một lần, ý nghĩ này vô cùng chính xác.
Nếu ván đã đóng thuyền, Niệm Tưởng liền yên tâm thoải mái ở lại cùng ăn cơm…
Xuất phát từ yếu tố an toàn mà suy xét, Lan Tiểu Quân lựa chọn mặt trước của quán cà phê, vị trí dựa vào cửa sổ. Vì không muốn quấy rầy thế giới của hai người, Niệm Tưởng chủ động đi đến vị trí sau lưng Lan Tiểu Quân ngồi xuống, chỉ cách một cái bàn, quay lưng lại Lan Tiểu Quân.
Gần năm giờ, giữa trưa chỉ uống một chút cháo, hiện tại Niệm Tưởng đã đói bụng đến tứ chi vô lực, cô quyết định trước tiên gọi một bàn thức ăn.
Hiện tại cô thiếu mất bốn cái răng, đặc biệt bên phải hôm nay mới bị nhổ hai cái, nên là không động nhiều vậy, những cái có thể ăn được cũng ít đến thảm thương. Nghiên cứu menu cả nửa ngày, cũng chỉ chọn một ly trà sữa, một đĩa lòng đỏ trứng, một phần nhỏ bánh trứng và một chén canh xương hầm.
Đang lúc dùng cơm, trong phòng ăn đã chật kín người, tốc độ phục vụ cũng tự nhiên chậm lại.
Niệm Tưởng ăn từng ngụm nhỏ dĩa lòng đỏ trứng, lại ngậm ống hút uống nửa cốc trà sữa, mới chậm chạm đợi các món chính được bưng lên…
Cùng lúc đó, bởi vì kẹt xe mà đến muộn năm phút, Âu dương đại nhân rốt cuộc cũng tới.
Niệm Tưởng vừa thổi nhẹ chén canh xương, vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên Lan Tiểu Quân. Vì quán cà phê ưu nhã yên tĩnh, nên cuộc đối thoại của hai người tuy rằng cô nghe không được rõ lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe được gì đó. Sau đó… Cô nghe nghe, rồi phát hiện chính mình hoàn toàn không hiểu…
Cái gì bị luyện hóa, cái gì đi sau núi Trúc Lâm đào quặng, cái gì Khinh La tiên tử, cái gì phù du mộng…
Niệm Tưởng vừa múc từng muỗng từng muỗng canh cho vào miệng, vừa cau mày hồi tưởng ——có phải mình đã nghe giọng nói này ở đâu rồi không, sao cảm giác quen tai như thế?
Đợi Niệm Tưởng vô cùng chăm chú ăn xong phần bánh trứng gà… Vẫn không thể nào nhớ lại, cô đơn giản bỏ qua, tiếp tục vung đũa chiến đấu.
Lan Tiểu Quân hiển nhiên là cùng đối phương trò chuyện rất vui vẻ, quyết định giới thiệu hai người quen nhau.
Niệm Tưởng đang thật cẩn thận tránh đi miệng vết thương bên phải, thấy Lan Tiểu Quân dẫn theo Âu dương đại nhân đi tới, cô cứ như vậy miệng ngậm muỗng ngây ngốc nhìn lên…
Nhất thời ở trong lòng la hoảng một tiếng, đôi mắt trợn lên —— sao lại là Âu Dương!!!!!!