Chương 2: Dương Gia
“Cạch….Cạch…Tinh” Tiếng hệ thống kêu lên
Linh Nhi: “Quá trình tiếp nhận thông tin về Linh Giới và kí ức của bản thể đã hoàn tất”
Hắn vỗ vỗ vào đầu, luồng thông tin khổng lồ truyền vào não hải hắn khiến đầu hắn đau như búa bổ
“Chà, Dương Đạt à ngươi chịu khổ đủ rồi, ta sẽ thay ngươi hoàn thành di nguyện và sống tiếp”
Hắn soi lại kí ức cũ, 3 tuổi mang danh phế vật toàn Điền Cương Thành, 4 tuổi phụ mẫu mất tích không rõ lí do, 7 tuổi phụ thân qua đời trong một lần ám sát, hiện giờ cao tầng của Dương Gia do anh trai hắn là Dương Sinh chủ quản, Dương Sinh 27 tuổi đã đạt tới Hậu Kì Thất Tầng Linh Lực, Sơ Cấp Ngũ Tầng Thể Lực. Dương Sinh rất yêu quý em trai mình nhưng mất lão gia hỏa trong tộc thì không, phụ thân phụ mẫu của 2 người một chết một mất tích, các lão gia hỏa đều có ý đồ “thay thế Dương Gia Chủ” nhưng bất thành.
Dương Sinh anh hắn thì gánh vác việc trong gia tộc chỉ rất ít lúc đến thăm em trai hắn. Dương Đạt dù là nhị công tử của Dương Gia nhưng mấy lão gia hỏa coi như một thằng người hầu không hơn không kém, it nhất người hầu trong gia tộc còn tu luyện được nhưng nhị công tử thì không. Đồ tử đồ tôn của các lão thường coi Dương Đạt như một cái bia tập đánh ngày ngày đánh đập hạ nhục. Dương Đạt tính tình hiền lành không dám mách anh mình, từ năm 10 tuổi những đứa trẻ đó có thể bắt đầu tu luyện, những trận đòn ngày một đau hơn… Đến hiện tại là 12 tuổi Dương Đạt đã chết do đám trẻ trâu kia thử nghiệm công pháp.
Khóe mắt hắn ướt đẫm, vài giọt lệ đã không tự chủ mà tuôn ra…
Sau một hồi đọc ký ức và thông tin về Linh Giới, hắn nói: “Cho ta triệu hoán công pháp tu luyện cả 2 loại”
“Chúc mừng công tử triệu hoán thành công công pháp tu luyện linh lực Lập Thiên Đồ Giới Công Pháp, công pháp tu luyện thể lực Cường Dương Công” Linh nhi nói
Tên: Lập Thiên Đồ Giới Công Pháp
Cấp Độ: ???
Người sáng tạo: ???
Yêu cầu: Người hữu duyên
Chi tiết: Không cần vận công tu luyện, linh lực tự nhiên thuần khiết chảy vào cơ thể, Thân Thể Bất Phàm Linh Trí Trị Thiên là khẩu quyết tâm pháp của công pháp này, giao hoan cũng là 1 phương pháp tu luyện cho linh hồn thoải mái từ đó linh hồn hấp thu được nhiều linh lực hơn.
Tên: Cường Dương Công
Cấp Độ: Cửu cấp sơ đẳng
Người sáng tạo: Thánh Thông
Yêu cầu: Không liệt dương
Chi tiết: Công pháp này tạo ra chỉ để cường dương, chiến đấu thì không lại ai nhưng trên giường thì ai cũng không lại
“Sao công pháp linh lực của ta lại không có cấp độ vậy, phế phẩm à?” Hắn nói
“Công tử yên tâm, công pháp này thuộc tầm hiểu biết vĩ mô, hút thuốc lào uống nước chè bàn chuyện thế giới như công tử chưa đủ tầm để biết.” Linh nhi chề môi
Ạch!
“THẰNG PHẾ VẬT DƯƠNG ĐẠT ĐÂU ĐẾN GIỜ TẬP LUYỆN RỒI, RA LÀM BIA CHO LÃO TỬ TẬP ĐÁNH, HÔM NAY TA SẼ ĐEM CHO SÚC VẬT NGƯƠI 1 VINH HẠNH KHI ĐƯỢC TRẢI NGHIỆM VŨ KHÍ ÔNG NỘI VỪA CHO TA” Giọng nói của thằng trẻ trâu nào đó gọi hắn.
“Dương Sửu – 11 tuổi tu vi Nhất tầng sơ kì cháu của Nhị Trưởng Lão Dương Ngưu” Linh nhi giải thích
Dương Sửu là người hôm qua đã thử công pháp lên người hắn khiến chủ thể trước đây chết một cách đau đớn.
“Hệ thống phát động nhiệm vụ: Chạy trốn, hoàn thành ban thường 1 lần triệu hoán vũ khí Thần Khí, 1 lần triệu hoán vũ kĩ tương ứng, thất bại: Chết, hệ thống tiêu tán, Chú thích: Chạy về hướng tây nơi Dương Sinh đang bế quan.”
“Chết mẹ con rồi” Hắn tử nhủ, hé cái cửa gỗ ra quan sát.
Bịch…bịch…bịch tiếng bước chân của Dương Sửu ngày càng rõ hơn
Hắn chạy, nhưng rất khó, vết thương hôm qua vẫn âm ỉ, đầu tóc bù xù, khuôn mặt anh tuấn nhưng lấm lem bùn đất, hai cuồng mắt thâm kịt vì ăn đấm của Dương Sửu, đôi chân thì rứa máu riêng chỉ có bộ đồ màu vàng toát lên vẻ quý sờ tộc thì không bị rách thủng chỗ nào chỉ có vết bụi bẩn bám lên bộ đồ thôi, đúng là vải tốt.
Hắn cố hết sức gồng mình lên chạy về hướng tây, nơi mạng sống của hắn được bảo toàn, nếu hôm nay hắn chết kể cả Gia chủ đương thời Dương Sinh ra điều tra cũng không thể bắt đền mạng Dương Sửu được. Đủ hiểu trong gia tộc này vị thế anh em Dương Đạt, Dương Sinh chủ gia tộc chỉ là 1 tay sai, 1 con bù nhìn cho mấy lão gia hỏa.
Hắn chạy nhanh nhất có thể, rồi hắn va vào ai đó.
“Phế vật, ngươi nghĩ mình có thể chạy chốn sao, hôm nay sẽ là buổi tập luyện thú vị đây, ta sẽ không nương tay vì ngươi dám chạy trốn” Dương Sửu nói
Dương Sửu, bề ngoài tuấn tú nhưng không bằng thằng main, ít hơn Dương Đạt 1 tuổi nhưng đã cao hơn Dương Đạt gần 1 cái đầu, y phục đỏ chất liệu không thấp hơn bộ mà Dương Đạt đang mặc.
1 quyền, 1 cước, song chảo vào mồm Dương Đạt, không trượt phát lào, hắn văng xa va vào cột rồi phun ra một bụm máu
“Đúng là phế vật, thảm hại…thảm hại hahaha” Dương Sửu cười lớn
“DỪNG TAY”