Chương 14: Tử Cung
Hắn bước từng bước trên cầu thang đi lên, nhìn lại khung cảnh hoang tàn, sát khí đầy rẫy, mùi máu tươi thoang thoảng càng khiến hắn buồn nôn, hắn muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Tiến đến chỗ Tử Huyền, bế nàng trên tay đi ra khỏi ẩn mộ.
CẠCH…CẠCH cửa mộ đã được mở ra, vẫn là một khu rừng với những cây cổ thụ. Mùi hương hấp dẫn hắn vẫn còn đó, hắn muốn đi tìm nguồn gốc của mùi hương này. Mùi hương khiến thể xác và linh hồn hắn sảng khoái, tự khắc tâm muốn chinh phục thứ phát ra mùi hương này.
BỊCH ! Một lão già xuất hiện ngay trước mặt hắn hai tay cầm hai thanh tiểu đao rất sắc bén chĩa về phía hắn.
“Ngươi làm gì thánh nữ của ta, ngươi muốn chết thế nào.” Lão già kia gằn giọng hỏi hắn.
“Ta…Ta không làm gì nàng ta cả nàng cứu ta nhiều lần nên lần này ta cứu nàng trả ơn.” Hắn nói nhưng tay vẫn bế Tử Huyền.
Lão già buông đao xuống tiến tới. Sát khí từ lão già đã tiêu tán hẳn
“Thánh nữ của chúng ta bị làm sao, mời công tử đây về Tử Cung cùng chữa trị.” Lão già đưa tay về phía hắn tỏ vẻ rất thiện lành.
“Linh nhi, lão già này là ai vậy?” Dương Đạt hỏi.
“Tử Trạch – Tứ Trưởng Lão của Tử Cung Linh Lực Tứ Tầng Sơ Kì – Thể Lực Lục Tầng Sơ Đẳng, có nhiệm vụ đi theo giám sát và bảo vệ Tử Huyền” Linh nhi gật gù nói.
“Ta là Tứ Trưởng Lão của Tử Cung, mời công tử” Hắn nói rồi đưa tay về phía ngược lại cúi người mời Dương Đạt đi.
Dương Đạt vận lăng ba vi bộ chạy tức tốc về đằng trước khiến lão già này giật mình đuổi theo.
“Thân pháp của công tử quả là lợi hại nha, xin hỏi cao danh quý tánh của công tử.” Tử Trạch vận hết sức đuổi theo Dương Đạt nhưng không thể vượt, tốc độ của Lục Tầng Sơ Đẳng không phải dạng vừa mà vẫn thua Lăng Ba Vi Bộ của Dương Đạt.
“Tại hạ là một tán tu, tên Dương Đạt, không đáng để Tứ Trưởng Lão bận tâm.” Dương Đạt thản nhiên đáp. Lão già càng thêm lo lắng, cẩn trọng. Hắn biết thằng nhóc đằng trước như thế nào, 12 tuổi, tu luyện được 2 năm mà đã đạt tới Tam Tầng Sơ Kì chỉ thua thiên tài hàng đầu của Tử Cung là Tử Huyền 16 tuổi Tam Tầng Trung Kì một bậc mà thôi. Hắn là Tứ Trưởng Lão của một Cửu Giai thế lực nên biết tất cả thiên tài trên Long Nam đế quốc này rồi. Người của Hoàng Gia Long Nam Đế Quốc thì không phải, thằng nhóc này họ Dương chẳng lẽ là người của Dương Gia ở Điền Cương Thành, nhưng chưa từng nghe qua tên là Dương Đạt. Thân phận của Dương Đạt trong đầu lão già này rất mông lung. Thân pháp thì càng lợi hại, đạt đến Thể Lực Lục Tầng như lão mà cũng không đuổi kịp dù dùng toàn lực, tên này gia thế rất khủng nha.
…
…
…
Hai thân ảnh với tốc độ khủng khiếp băng qua cánh rừng rất nhanh, đã ra đến đường lớn ngoài bìa rừng. Lần trước hắn rời khỏi Dương Gia vào buổi tối nên hoàn toàn không thấy được khung cảnh người đi lại, số người hắn tiếp xúc qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn bế Tử Huyền trên tay theo sau là Tứ Trưởng Lão, hắn nhìn quang cảnh xung quanh làm hắn nhớ đến thế giới cũ của hắn. Đây đã là ngoại thành của Điền Cương Thành, hai người đi qua hàng loạt những cánh đồng, thôn làng lớn nhỏ. Hắn nhìn cánh đồng lúa mang một màu xanh hòa bình êm dịu bất cứ ai cũng yêu mến khi ngắm nhìn nó, những người nông dân đang chăm bón hoa màu nhưng không vất vả như thế giới cũ của hắn, những người nông dân có thể dùng linh lực hoặc thể lực để giảm sức nặng khi làm việc.
…
…
…
Hai người đi một lúc cũng đã qua vài trăm dặm, Tứ Trưởng Lão phóng vượt mặt hắn.
“Đã gần tới Tử Cung, công tử có thể chạy chậm hơn được không, lão không đuổi kịp ngài a” Tứ Trưởng Lão thân là một trưởng lão của Cửu Giai thế lực phải hạ mình nói mình không bằng một thằng nhóc 12 tuổi.
“Mời trưởng lão dẫn đường!” Hắn nói rồi giảm tốc độ của Lăng Ba Vi Bộ xuống, chạy theo Tứ Trưởng Lão.
Hai người đi đến một khu đất trống, giữa khu đất có một cách cổng màu đỏ thẫm nằm ngay đó.
“Đây là cổng linh cảnh dẫn tới Tử Cung, xin mời công tử.” Tứ Trưởng Lão dừng lại chỉ tay về phía cánh cổng rồi mời Dương Đạt vào.
Dù Linh Lam Cầu này rộng lớn thật những có hàng vạn, hàng ngàn thế lực xâu xé mảnh đất này nên nhiều thế lực không có đất phát triển đành phải vào cổng linh cảnh. Đối với Tử Cung một cửu giai thế lực thừa sức có một chỗ rộng rãi bên ngoài nhưng họ đã ở đó rất lâu về trước, cổng linh cảnh này cũng do cha ông sáng lập Tử Cung tạo ra, mảnh đất bên trong đó cũng do cha ông xây dựng nên các Trưởng Lão đời sau không muốn chuyển ra ngoài mà ở trong linh cảnh giữ gìn di vật của tổ tiên.
“Chào mừng Tứ Trưởng Lão trở về.” Sau khi Dương Đạt và Tứ Trưởng Lão bước qua cánh cổng đã thấy hai giọng nói phát lên.