Chương 12: Chấm dứt Huyết Giáo
“Lên đi nói nhiều quá” Tử Huyền cầm con dao nhỏ đưa tay về phía Vương Thụy, dân chuyên bảo vật ở đây chắc chắn nhận ra con dao nhỏ kia là Địa Cấp Thượng Phẩm Oán Linh Tiểu Đao. Tử Huyền này là thánh nữ của Tử Cung có khác, Địa Cấp Thượng Phẩm là đồ vật rất hiếm, Tử Cung mới là Cửu Giai Thế Lực thôi trang bị cho Tử Huyền con dao này cũng là quá lắm rồi.
“Thích thì ta chiều” Vương Thụy xông tới, sử dụng quyền cước rất lạ đánh với Tử Huyền.
“Linh nhi, hắn ta cấp độ thế nào sao chết đi vẫn mạnh vậy” Dương Đạt hỏi Linh nhi
“Hắn đã gần đủ máu để hồi sinh lại dạng người rồi nên sức mạnh cũng được bốn phần hồi còn sống, hiện tại đang là Tứ Tầng Sơ Kì linh lực, Nhị Tầng Thượng Đẳng thể lực, lúc còn sống hắn đã đạt đến Cửu Tầng Trung Kì và Thất Tầng Sơ Đẳng thể lực.” Linh nhi nói
“Hồi sinh nhờ cương thi cũng có điểm hại, nếu không đủ máu khi gần hồi sinh sẽ chết, linh hồn tiêu tán, sau khi hồi sinh không thể tu luyện được nữa.” Cô bé nói tiếp. Điều đó cũng phải thôi, hồi sinh mà tu luyện được tiếp thì thế giới này đã vỡ nát rồi, nhiều võ giả đỉnh cao quá chắc chắn sẽ có xung đột và chiến tranh, mà với sức mạnh chí cực đó thì Linh giới hoàn toàn có thể vỡ nát. Dù không thể tu luyện nữa nhưng công pháp này vẫn là một dấu hỏi lớn cho toàn bộ võ giả không ai là không sợ hãi không ai là không muốn chiếm đoạt nó để thử cơ duyên tu luyện.
Vương Gia và Huyết Giáo đã bị diệt từ hơn trăm năm trước rồi, những võ giả mang họ Vương giờ không bị kì thị nữa nhưng không có gia tộc chính thống, tất cả đều là tán tu.
Vù…Vù…Vù tốc độ của Tử Huyền cũng không phải dạng vừa Tam Tầng Trung Kì mang lại cho Tử Huyền một tốc độ rất nhanh và sức sát thương cũng rất mạnh. Nàng ta lao đến xé nát tấm bùa trên mặt Vương Thụy.
“Haha, ngươi nghĩ ta là cương thi hạ đẳng như bọn kia sao, ta là bất tử không thể đánh bại.” Vương Thụy nói rồi vận sức bật mạnh đến chỗ Tử Huyền đánh ra một quyền. Tử Huyền đưa Oán Linh Tiểu Đao ra đỡ rồi mượn lực đẩy lui về sau vài bước.
“Tử Cuồng Công” Tử Huyền nói. Vận công phi thẳng lại chỗ của Vương Thụy.
BÙM! Vẫn là tiếng nổ đó, vẫn là Tử Cuồng Công mạnh mẽ của Tử Huyền. BỘP! Vương Thụy dơ tay ra đỡ và lùi lại vài bước.
“Chưa ăn thua đâu!” Vương Thụy nói, hắn liền xông tới Tử Huyền đánh tiếp. Hai người đánh nhau rất cân, Vương Thụy hơn Linh lực nhưng Tử Huyền có vũ khí mạnh mẽ nên đã đủ lấp đầy khoảng cách về linh lực giữa nàng và Vương Thụy.
Hắn vẫn bám trên tường xem đánh nhau nãy giờ. Hắn đang quan sát cả Vương Thụy và Tử Huyền. Những nhát chém mang hỏa linh lực của Tử Huyền va chạm với những cú đấm của Vương Thụy mang lại khí tức khủng bố tác động lên những người xung quanh. Giờ chỉ mong Tử Huyền có thể đánh bại hắn thì mới có thể thoát ra.
Đang suy ngẫm tìm cách tác chiến cùng Tử Huyền khiến Dương Đạt lơ là cảnh giác không chú ý đến Vương Thụy.
“Nhóc con, ngươi chết trước đi” Vương Thụy nói rồi bỏ qua Tử Huyền phi thẳng đến chỗ Dương Đạt khiến hắn giật mình mang đến một cú đấm mạnh mẽ hướng tới đầu của Dương Đạt. Hắn hoảng sợ không thể vận Lăng Ba Vi Bộ. Cái chết ngay trước mắt, hắn nhìn rất rõ nắm đấm của Vương Thụy đang dần dần tiến đến mặt hắn, hắn không làm gì được.
BỘP ! Một cú đấm trúng đích nhưng không trúng Dương Đạt mà là trúng Tử Huyền, nàng ta lao ra che chắn cho Dương Đạt.
“Tại sao ?” Dương Đạt hỏi nàng, cơ thể Tử Huyền bay vụt qua mặt hắn. Miệng nàng phụt ra máu tươi bắn lên người Dương Đạt, nhìn nữ nhân xinh đẹp bảo vệ mình mà ăn một quyền toàn lực của Vương Thụy khiến hắn bứt rứt trong lòng, hắn thật sự phẫn nộ.
“MÁU! MÁU” Vương Thụy gầm lên lao thẳng đến những xác chết rít cạn máu tươi. Hắn cũng phi đến chỗ thân thể Tử Huyền mà hút máu.
“Khà! Máu tươi đúng là ngon thật, nhất là máu của con bé kia rất đậm đà và mang nhiều linh lực, còn máu của nhóc con ngươi thôi là ta có đủ máu để hồi sinh rồi” Hắn nói rồi vứt xác Tử Huyền qua một bên, hai tay đan chặt xoay xoay cổ tay chuẩn bị tư thế tiến tới giết Dương Đạt. Hắn nghĩ với thực lực của hắn hiện giờ chỉ cần một ngón tay cũng đủ giết được Dương Đạt.
مم٠trong ẩn mộ rất kín nhưng có thể cảm thấy gió đang thổi rất mạnh, nguồn gió từ đâu, là từ Dương Đạt. Hắn cúi gằm mặt xuống, tay trái nắm chặt, nắm chặt đến nỗi ngón tay bấm vào bàn tay chảy máu, tay phải cầm Đoạt Mệnh Câu lóe sáng quỷ dị. Hắn ngẩng mặt lên, sức gió được gia tăng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Vương Thụy. Vương Thụy nhíu mày nghĩ: “Thằng này dãy chết à, có vẻ đáng sợ đấy nhưng người chết không phải ta.” Máu từ bàn tay Dương Đạt càng khiến Vương Thụy thêm hưng phấn.
Hắn hiện giờ đã triệt để giận giữ, thời điểm hiện tại chỉ có cảm xúc mới có thể kích hoạt trạng thái Quỷ Vương Xuất Thế, trong trạng thái này hắn tự tin có thể đánh thắng được Vương Thụy.
Cầm lưỡi hái xông tới, đôi chân thoan thoắt di chuyển tiến lại gần Vương Thụy, tốc độ của trạng thái này hơn hẳn tốc độ của Lăng Ba Vi Bộ nhưng yếu tố bất ngờ với người cùng cấp hay hơn cấp thì không có như là Lăng Ba Vi Bộ.
“Sao ngươi nhanh vậy, linh lực Nhất Tầng Hậu Kì mà có tốc độ này sao, ngươi nghịch thiên” Vương Thụy hoảng sợ tung ra những cú đấm vào hư vô đợi cơ may đánh trúng một cái. Bỗng người hắn đỏ hẳn lên, máu không ngừng tuôn ra khỏi lỗ tai, lỗ mũi, và miệng trông rất kinh dị.
“Ép ta toàn lực, ngươi phải chết” Trạng thái của hắn lúc này sử dụng tất cả số máu hắn thu được nhằm tăng sức mạnh vì hắn biết nếu không sử dụng nó hắn sẽ chết.
“Hừ” Một tiếng hừ của Dương Đạt mang theo vô vàn sát khí phóng thẳng tới chỗ Vương Liệt. Một nhát chém của lưỡi hái lướt qua cổ Vương Thụy không khiến hắn đứt cổ nhưng có vết xước.
“Ngươi chém ta đứt đầu ta cũng có thể khôi phục lại, ta là bất… Cái gì? Linh lực gì đây sao có thể hấp thu được linh lực và sự sống của ta” Vương Thụy nhận ra cũng đã quá muộn. Phần cổ của hắn khô héo lại giờ đây còn teo lại còn mỗi xương. Hắn hoảng sợ liên tục lùi lại. Hắn lùi lùi mãi về sau, Dương Đạt từ từ chậm rãi tiến từng bước đến bên cạnh hắn.
“Không, tha cho ta” Vương Thụy hét lên. Xoẹt ! Một đường chẻ đôi người hắn, nếu là người thường thì chẻ đôi người hắn sẽ không ăn thua vì hắn có thể tái tạo, nhưng Dương Đạt mang Phệ Sinh Mộc dị mộc thì khác, linh lực và sinh mạng của Vương Thụy đã kiệt và hắn gục xuống, mang theo mơ mộng phục giáo đem xuống địa ngục.
Phụt ! Dương Đạt sau khi chấm dứt Vương Thụy liền thổ huyết nằm gục ra đất bất tỉnh. Những con cương thi còn lại có liên kết linh hồn với Vương Thụy nên khi hắn chết bọn chúng cũng tiêu tán. Dương Đạt đã sử dụng trạng thái này quá lâu nên bất tỉnh
#
Hôm qua mình có việc bận nên không up chap. Mình xin hỏi ý
kiến anh em về việc up chap là 1 hôm 1 chap ngắn hay 3 hôm 1 chap dài