Chương 10: Cương Thi Ẩn Mộ
Vương Liệt đi trước dẫn mọi người tiến vào sâu trong ẩn mộ. Hắn đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho mọi người rồi nói: “Chúng ta hết sức phải giữ im lặng, chú ý quan sát tránh nguy hiểm.” Rồi hắn đưa tay ra sau đầu vẫy vẫy ra hiệu mọi người tiến lên phía trước.
Luật bất thành văn của thế giới mạnh được yếu thua này đó là muốn của cải phải thật mạnh, mà của cải không chưng ra để mọi người lấy mà hầu hết toàn là cạm bẫy hoặc có người bảo vệ. Hiện tại, các thế lực lớn đều có cho mình những quân đoàn khảo cổ tìm kiếm di tích riêng. Những người đã đứng ở đỉnh cao võ học mà có môn phái thì tất cả của cải, ngâm cứu cả đời đều đóng góp cho môn phái. Còn những tán tu đạt đến đỉnh cao võ học thì sao, họ chết đi để lại cả gia sản, bí kíp vào mộ của mình, thiết lập nên cạm bẫy thử thách đời sau để các nhân tài đời sau lấy đó mà làm gương, lấy tài sản của họ mà phát triển tài năng của mình.
Ngoài mộ một phần u ám, thì trong mộ là mười phần. Âm khí bao trùm khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc khắp cả mộ. Không chỉ có Cửu Long quân đoàn tìm thấy mộ địa này, mà rất nhiều người khác có cơ duyên đã tìm thấy nhưng họ không thể thu nhặt được gì mà mất cả mạng sống. Những viên gạch lát trên sàn có phần cũ kĩ, đầu lâu bắt chéo bốn góc, ở giữa điểm một giọt hồng huyết rất tinh xảo và quỷ dị.
“Là mộ của một thành viên Huyết Giáo” Tử Huyền gương mặt khiếp sợ nói cho mọi người biết.
“Huyết giáo? Chẳng phải nó đã bị diệt hơn trăm năm trước sao” Vương Liệt nói, tay cầm trường kiếm đã hơi run run.
Tất cả mọi người không khá hơn, ai nấy mặt cũng thập phần nghiêm trọng.
“Linh nhi, Huyết Giáo là tổ chức nào mà đáng sợ vậy” Dương Đạt hỏi Linh nhi.
“Công tử gia, Huyết Giáo ở Linh Lam Cầu này có phần đáng sợ, thủ đoạn hết sức nguy hiểm, Hấp Huyết chính là môn võ công chấn giáo của Huyết Giáo. Môn võ công này quỷ dị đến mức nạn nhân bị hút đến cạn máu mà chết, nhưng không phải ai cũng tu luyện được hấp huyết. Huyết Giáo là giáo phái chỉ thu chất lượng không thu số lượng, mà trong chất lượng đó thì những người có thể tu được Hấp Huyết chưa đến một phần mười.” Linh nhi giải đáp cho hắn.
“Các thế lực khác khiếp sợ mà liên kết diệt sạch Huyết Giáo. Họ thân cô thế cô nên bị diệt sát toàn giáo.” Linh nhi nói tiếp
“Đáng sợ vậy” Dương Đạt hốt hoảng
“Gieo nhân nào gặt quả nấy, công tử không cần quá lo lắng đâu, người được hệ thống lựa chọn chắc chắn sẽ đứng ở đỉnh cao Linh giới chứ không chỉ ở Linh Lam Cầu này đâu. Huyết giáo này giết người nhiều quá nhưng đó chỉ ở Linh Lam Cầu, ở toàn bộ Linh Giới còn có nhiều thể loại đáng sợ hơn nhiều.” Linh nhi nói với hắn
“Ghê thật, hôm nay Linh nhi của ta biết triết lý như anh Huấn Rose vậy, công tử ta bái phục bái phục” Dương Đạt tâm tịnh hẳn, trêu đùa Linh Nhi.
“Người của Huyết giáo thì chắc chắn trong mộ địa này cũng lưu giữ công pháp tu luyện và võ kĩ đáng sợ của Huyết Giáo, ta rất hứng thú với võ kĩ này nha” Vương Liệt run không phải sợ, mà run lên vì sung sướng.
Grào…Grào…Grào tiếng gào thét ngay gần chỗ của họ. Với hình dáng nhân loại, quần áo rách nát, làn da thì xanh lét, đôi mắt trống rỗng, miệng nó thì ngoe nghoét toàn máu tươi, đầu nó có dán một lá bùa với dòng chữ kì dị không ai đọc được. Nó bật dậy khỏi quan tài gần đó rồi phi thẳng tới chỗ quân đoàn Cửu Long.
“Là cương thi” Kim Xuân thốt lên, cô nàng này triệt để lo sợ, đôi mày giật giật, liên tục cắn môi thể hiện sự tột cùng lo sợ.
“Tiến lên, giết chúng” Vương Liệt gào lên, cầm trọng kiếm xông tới chém bay đầu một tên cương thi.
“Đó, rất dễ dàng, bọn cương thi này hạng xoàng thôi.” Con hàng Vương Liệt này vừa giết xong một tên cương thi thì cười lớn, như kiểu diệt sạch cả mộ rồi vậy.
Cạch…Cạch đầu con cương thi liền lại, nó tiếp tục đi tới chỗ đám người Dương Đạt.
“Nó bất tử” Dương Đạt nói
Hắn vẫn tay không bắt giặc, hắn chưa muốn lộ mình sở hữu một dị bảo dạng lưỡi hái, chỉ sợ bọn người trong quân đoàn bằng mặt nhưng không bằng lòng âm thầm ám sát hắn rồi đoạt bảo.
Mọi người nghiêm trọng hơn hẳn nhìn con cương thi. Vương Liệt cầm trọng kiếm lao vào, theo sau là Kim Lãng song đao, Hào Kiện cầm thương sắt cũng lao vào đập lấy đập để, đằng sau là Tử Huyền và Kim Xuân cầm cung bắn liên tục vào mồm con cương thi, đéo trượt phát loz nào cả.
Không hề hấn, không ngã xuống, cương thi vẫn đứng vững ở đó, bọn họ thì liên tục lao vào.
Bộp ! Là tiếng Hào Kiện lao vào cầm thương đập một phát mạnh, chí tử vào đầu của con cương thi.
“Viễn Thương Kích” Sau khi đập, Hào Kiện lùi lại một chút vận Viễn Thương Kích đâm vào ngực của cương thi. Nhưng, nó không phòng thủ đứng chịu đòn nữa, dơ hai tay nắm lấy cây thương của Hào Kiện.
“Bỏ ra con chó !” Hào Kiện rút thương lại nhưng không tài nào rút được.
BỘP! Một tay giữ thương một tay cương thi tiến tới vỗ mạnh vào ngực Hào Kiện khiến hắn thổ huyết văng xa.
Cương thi như con thú điên lao tới chỗ Hào Kiện bị đánh bật ra, cắn vào cổ hắn rít máu.
“Là Hấp Huyết công pháp! Con cương thi này là thành viên của Huyết Giáo đã chết!” Dương Đạt nói.
“Linh Nhi, đánh bại con cương thi này kiểu gì, nó bất tử dùng lực không giết được” Hắn hỏi Linh nhi
“Công tử vận lăng ba vi bộ xông tới xé nát tấm bùa trên đầu hắn là có thể đánh bại.” Linh nhi đáp
“Để ta” Dương Đạt từ nãy tới giờ chỉ đứng sau quan sát, vì hắn không có binh khí để lao vào ẩu đả.
“Ngươi ?” Tử Huyền đưa mắt nhìn hắn.
Bịch! Bịch! Bịch tốc độ của Dương Đạt nhanh dần! Hắn vận lăng ba vi bộ đạp tường lao thẳng tới con cương thi. Hắn xòe tay ra
“Đưa tay đây nào, mãi bên nhau bạn nhớ!” Hắn nói rồi xé nát tấm bùa trên đầu con cương thi.
Xoạt ! Tấm bùa đã bị xé rách. Con cương thi bất động rồi đổ gục xuống.