Tu Chân Giả Tại Dị Thế – Chương 98: Một mình một trận chiến – Botruyen

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương 98: Một mình một trận chiến

– Thịch.

Một tiếng vang lên, Liệt sơn còn chưa nhìn rõ thân ảnh của Tử Điện Mãng thì
một luồng công kích đã lao tới, nhanh chóng ngưng tụ, ngay lập tức thân hình
khổng lồ của hắn bị văng xuống mặt đất, phải lui mấy chục bước mới giữ vững
được.

– Lớn mật, dám giương oai với Thanh dương môn.

Bốn đại hộ pháp thấy Liệt sơn chịu thiệt thòi thì nhanh chóng ngưng tụ hai
cánh mà vây hãm Tử Điện Mãng.

– Các ngươi muốn chết.

Khiếu Thiên hổ và Thác Ni Tư thấy Tử Điện Mãng bị vây công thì nhanh chóng
nhảy lên, Khiếu Thiên Hổ mang theo một kim oanh màu vàng hướng về phía lão
nhân mặc bạch sam gần nhất.

– Chỉ có mấy đấu vương mà cũng ngạo mạn.

Tử Điện Mãng lớn tiếng quát, hai chân phân biệt công kích về phía hai người.

– Rẩm rầm rẩm rầm.

Bốn thanh âm vang lớn lên không trung, chỉ thấy bốn thân ảnh nhanh chóng ngã
xuống, Tử Điện Mãng công kích hộ pháp đứng ở giữa, còn Thác Ni Tư thì công
kích người bên trái, Khiếu Thiên Hổ người bên phải ba người này theo thứ tự
bay ra ngoài, khóe miệng phun ra máu tươi, từ không trung rớt xuống.

Bốn người sau khi rớt xuống, cộng thêm với Thác Ni Tư là năm đại hộ pháp.
Những người xung quanh thấy vậy thì kinh ngạc, mấy người này rõ ràng cũng là
tu vi đấu vương mà thực lực không ngờ lại cao như vậy.

– Các ngươi muốn đối phó với chủ nhân nhà ta, quả thực là nằm mơ.

Khiếu Thiên Hổ hét lên, nếu như không phải hắn và Tử Điện Mãng lưu thủ, chỉ sợ
mấy Đấu Vương này đã phải chết không thể toàn mạng.

Dịch Thiến nhìn nam tử áo đen, khí chất lẫm liệt, ánh mắt thâm thúy, một chiêu
đã đánh bại, điều này làm sao có thể được.

Trong đầu của nàng hiện tại đã trống rỗng, đầu óc hỗn loạn, chỉ có một số lời
nói vang lên trong đầu, không ngừng xuất hiện:

– Dịch Thiến, ngươi nghe cho kỹ, ta muốn từ hôn, là Dịch gia không có tư
cách, Thanh Dương môn không có tư cách, mà bây giờ ngươi không xứng với ta,
Nhạc Thành ta không muốn ngươi, hôm nay ta chính thức tuyên bố, Nhạc Thành từ
hôn với ngươi.

– Tên tiểu tử Nhạc Thành, ngươi đừng quá kiêu ngạo, có bản lĩnh cũng đừng dựa
vào người khác, chúng ta tiến hành một trận chiến.

Liệt sơn nhìn mấy người phái trên không trung, không dám xông lên một lần nữa.

– Được ta cũng đang muốn tìm ngươi.

Nhạc Thành lạnh lùng quát sau đó đưa tay ra hiệu bảo đám người Khiêu Thiên Hổ
lui ra. Ba năm trước, thái độ của Liệt Sơn tới Nhạc gia, Nhạc Thành vẫn còn
nhớ rõ, hôm nay cũng nên thừa dịp báo thù.

– Được, tiểu tử Nhạc gia ta nhất định phải giáo huấn ngươi cho thật tốt.

Nhìn thấy đám người Khiếu Thiên Hổ lui về, Liệt Sơn lúc này mới di động lên
không trung.

– Phốc.

Không đợi Nhạc Thành chuẩn bị, trong tay của Liệt sơn đã mà một mảng ánh sáng
nhanh chóng công kích về phía hắn, toàn thân đấu khí chuyển động, hắn đã bao
trùm một màn đấu khí trong đó.

– Hừ.

Nhạc Thành hừ lạnh một tiếng, lập tức hắn nắm lấy Âm Dương Kiếm, thanh mang
của kiêm đại phát, Nhạc Thành dùng một thủ ấn quỷ dị biến ảo mà hét lên:

– Đi.

Chỉ thấy Âm Dương kiêm rung lên, toàn thân như một quang mang đâm về phía Liệt
Sơn.

Tu vi đã đột phá tới Thai Tức Kỳ, Nhạc Thành đã có thể khống chế Âm Dương kiếm
giết người, nếu không Nhạc Thành cũng không đơn giản đáp ứng một trận chiến
với liệt Sơn, Nhạc Thành cũng không phải là một kẻ ngốc.

– Đây là phi kiếm sao, truyền thuyết chỉ có cường giả đấu tôn siêu cấp mới có
thể sử xuất.

Nhìn Âm Dương Kiếm trên không trung, không ít người mở to hai mắt.

– A… a.

Thanh mang của Âm Dương Kiếm chói mắt, Liệt Sơn không thể tiến lại gần bị Âm
Dương Kiếm của Nhạc Thành làm cho luống cuống tay chân.

– Chết tiệt.

Nhìn thấy thanh kiếm này mình không chống lại được, trong lòng Liệt Sơn liền
nóng nảy mà thầm mắc, lập tức đấu khí cuồn cuộn lên.

– Muốn dùng toàn lực.

Nhạc Thành lẩm bẩm nói, thủ ấn trong tay hắn một lần nữa biên đổi, Âm Dương
Kiếm như một vòng sáng mà công kích.

– A…. a

Trong tay của Liệt Sơn nổi lên một lượng đấu khí rất lớn, phát ra về phía Âm
dương kiếm của Nhạc Thành.

– Hừ, để xem ta giáo huấn ngươi.

Trong mắt của Liệt sơn hiện lên lãnh ý, nhìn thấy Nhạc Thành bị mình đè ép
xuống thì không kìm được cười thầm.

– Đây là cái gì, nguy rồi.

Đúng lúc Liệt Sơn âm thầm cao hứng thì đột nhiên có một bóng đen nhỏ bay tới,
không rõ bóng đen này là gì chỉ là trong nháy mắt đã trở thành một vật khổng
lồ.

– Vô Thượng Khốn Tiên Tháp.

Trong mắt của Nhạc Thành hiện ra một hàn ý, đúng lúc Âm Dương kiếm của hắn
cuồn cuộn trong tay của Liệt sơn thì thủ ấn đột nhiên biến đổi, mi tâm lóe
lên, Vô Thượng Khốn Tiên Pháp bao vây quanh đỉnh đầu của Liệt sơn, một thanh
mang nồng đậm đột nhiên xuất hiện.

– Thu.

Nhạc Thành la lớn, bị Vô Thượng Khốn Tiên pháp thu vào Liệt Sơn nhất định phải
chết.

– Đây là cái gì, tại sao ta trốn không được.

Liệt sơn lộ một thần sắc kinh khủng, hắn không ngờ Nhạc Thành lại có thứ quỷ
dị như vậy, mình bị thanh mang của tòa tháp bao phủ ở bên trong, đấu khí giống
như đọng lại vậy, không thể thoát ra bên ngoài.

– Xem ra Liệt Sơn hộ pháp thua rồi.

– Bảo vật này thật là thần kỳ, ta chưa từng nghe ở Huyền Thiên đại lục lại có
vật như vậy.

– Còn thanh kiếm kia có thể bay nữa, cũng thật quá thần kỳ.

Đệ tử Thanh Dương môn kinh ngạc nghị luận.

Ở bên cạnh bốn đại hộ pháp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn tòa tháp ở trên
không trung, cảm nhận đồ vật này trong tay Nhạc Thành thật là bất phàm.

– Xoẹt.

Liệt sơn sắc mặt tái nhợt không tự chủ bay vào trong Vô thượng Khốn tiên pháp.

– Là ai dám làm càn ở Thanh Dương môn, chẳng lẽ coi Thanh Dương môn là nơi
không người sao?

Một thanh âm trầm thấp vang lên, từ trong Thanh Dương môn bay ra mấy đạo nhân
ảnh, đi đầu là một trung niên bốn năm mươi tuổi, tiếng nói là từ trong miệng
nàng phát ra.

Trung niên nữ nhân nhìn thấy Liệt sơn và Nhạc Thành ở trên không trung, Nhạc
Thành khống chế Vô Thượng Khốn Tiên pháp thì sắc mặt biến đổi, tựa hồ như kinh
ngạc, bỗng nhiên bạch mang trong tay tấn công về phía hắn.

– Cường giả đấu hoàng.

Nhạc Thành mỉm cười, sắc mặt hơi biến đổi mà lớn tiếng nói:

– Ngươi cũng không cứu được hắn.

Trong tay của Nhạc Thành ngưng kết thủ ấn, lập tức Vô Thượng Khốn Tiên pháp
nhanh chóng phát tác, động ngột lớn lên ở trên không trung, tiếp tục hng hăng
đè xuống.

– A.

Trung niên nữ nhân kia tựa hồ như cũng không ngờ rằng Nhạc Thành lại có biến
hóa như vậy, sắc mặt của nàng biến đổi, tay trái khẽ vung lên một lần nữa, một
màn sáng trắng công kích về phía Vô Thượng Khốn Tiên pháp.

– Đấu Hoàng.

Thân hình của Tử Điện Mãng nhanh chóng xoay tới, một chưởng mang đánh về phía
nàng ta.

– Làm càn.

Một bóng xám nhảy nên, nghênh đón về phía Tử Điện Mãng.

– Ầm Ầm.

Hai tiếng nổ mạnh vang lên, Tử Điện Mãng khẽ giật mình, mà lão giả kia cũng bị
một lực lượng khổng lồ đánh rơi xuống mặt đất, thân hình lùi mấy chục thước
mới đứng vững được, lão nhìn chằm chằm về phía Tử Điện Mãng.

Đồng thời trung niên nữ nhân công kích về phía Vô Thượng khốn Tiên tháp khiến
toà tháp cũng bị chấn động kịch liệt một hồi, khuôn mặt của Nhạc Thành liền
trở nên trắng bệch, thủ ấn trong tay biến đổi, Vô Thượng Khốn Tiên pháp cuối
cùng cũng ổn định, vọt về phía Liệt Sơn.

– Ầm.

Một tiếng vang lên, vô Thượng Khốn Tiên pháp đánh thân hình của Liệt Sơn văng
ra mấy chục trượng, chạm vào một gốc cây cổ thụ của Thanh Dương môn khiến nó
gãy ngang.

– Quay về.

Nhạc Thành thu hồi Vô Thượng Khốn Tiên tháp, nhanh chóng ngăn chặn chân khí ở
trong cơ thể, nuốt vài viên Phục Nguyên đan, vừa rồi trung niên nữ nhân tấn
công Nhạc Thành đã bị một số bị thương, may mà hắn có thân thể hoàng long cho
nên không bị sao.

– Không ngờ lại là đấu hoàng.

Nhạc Thành đánh giá Trung niên nữ nhân, nàng mặc thanh y, tóc búi ra sau,
thoạt nhìn giống như là cao nhân ẩn dật.

Trung niên nữ nhân cũng đánh giá Nhạc Thành.

Nàng không ngờ mình ra tay cũng không cứu được Liệt Sơn, người trẻ tuổi này
thật là quỷ dị.

– Sư phụ.

Nhìn thấy trung niên nữ nhân kia tới, Dịch Thiến vội vàng chạy lịa, người này
chính là môn chủ của Thanh Dương môn, Lý Lệ Trần.

Lý Lệ Trần đang ở trong mật thất tu luyện bỗng nhiên nghe thấy ở trên Thanh
Dương sơn có một chấn động kịch liệt, lại biết hôm nay Dịch Thiến cùng với một
người tên là Nhạc Thành tỉ thí, cho nên lập tức cùng với mấy vị trưởng lão đi
ra.

– Môn chủ.

Những đệ tử và hộ pháp khác nhìn thấy Lý Lệ trần thì cũng chào hỏi.

– Hóa ra là môn chủ của Thanh Dương môn, thực lực quả là không tệ.

Nhạc Thành mỉm cười nói, sau đó hắn lập tức thu hồi phi kiếm, đi tới bên cạnh
nhóm người Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng vừa rồi đứng cách Nhạc Thành không xa,
đề phòng có người đánh lén, hiện tại cũng theo sát phía sau.

– Ngươi chính là Nhạc Thành, Thanh Dương môn không phải là chỗ cho ngươi tùy
tiện giương oai.

Lý Lệ Trần nhìn thấy trên người Dịch Thiến bị thương thì càng thêm đau lòng,
đã nhịn không được mà tức giận.

-Thì sao, chẳng lẽ môn chủ của Thanh Dương môn cũng muốn gây khó khăn cho ta.

Nhạc Thành nhìn vào ánh mắt cảu Lý Lệ Trần, chỉ là một cường giả đấu hoàng mà
thôi, không có gì lớn.

– Không phải, ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ là ngươi đã làm bị thương
đệ tử của ta và hộ pháp, ta cũng muốn nhắn nhủ một chút.

Lý Lệ Trân nói.

– Lão bà, bà mù mắt hay sao mà không nhìn thấy các ngươi khiêu chiến trước.

Khiêu Thiên Hổ la lên.

– Ngươi, lá gan của ngươi thật là lớn.

Lý Lệ Trân tức giậ nói, bà kiêng kỵ nhất chính là bị người khác nói mình là bà
lão.

– Ta thì thế nào, ngươi có bản lĩnh thì đối phó với ta, đừng tưởng cường giả
Đấu hoàng là giỏi, bổn hổ mà tức giận điên rồi thì cả Thanh Dương môn ta cũng
sẽ thiêu hủy.

Khiếu Thiên Hổ la lớn.

– Lớn mật, môn chủ há để cho ngươi vũ nhục.

Hồng y lão giả ở đằng sau lưng Lý Lệ Trân liền tức giân, thân ảnh như điện,
một chưởng đánh về phía Khiêu Thiên Hổ.

– Muốn chết, tam tinh đấu hoàng.

Sắc mặt của Khiếu Thiên Hổ liền trầm xuống, bàn tay ngưng tụ mà đón lên.

– Thịch.

Một tiếng vang thật là lớn, hai luồng lực lượng chạm vào nhau, thân hình của
Khiếu Thiên hổ không có chút nào sứt mẻ.

– Cường giả đấu hoàng, hai người kia là cường giả đấu hoàng.

Không ít người kinh ngạc la lên.

– Ngươi còn phải nhắn nhủ gì với ta, ta thấy Thanh Dương môn của các ngươi
muốn làm khó ta.

Nhạc Thành lạnh lùng nhìn Lý Lệ Trân.

Nhìn Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng, sắc mặt của Lý Lệ Trân liền trở nên phức
tạp, hai người này quả là cường giả đấu hoàng, hơn nữa thực lực xem ra không
thấp, tuy nhiên bọn họ đã đả thương đồ nhi của mình, làm tổn thương hộ pháp
tin tức này mà truyền ra thì thật không hay.

– Tất cả trưởng lão nghe lệnh, lập thành đại trận.

Sắc mặt của Lý lệ trân trầm xuống, ánh mắt lóe lên hàn quang.

– Tuân mệnh.

Bốn thân ảnh ở sau lưng của Lý Lệ Trân, bao gồm cả lão giả mặc áo bào màu xám
nhanh chóng vây quanh bốn người Nhạc Thành.

-Nguy rồi, sáu cường giả Đấu Hoàng.

Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi ,vừa rồi hắn hưng phấn quá mức cho nên bây giờ
bị sáu cường giả Đấu Hoàng vây khốn, cho dù là Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng
mạnh hơn bọn họ nhưng mà sáu cường giả đấu hoàng vây công thì thật là thảm
rồi.

– Đến Thanh Dương môn ta ra oai, ta muốn để lại một lời nhắn nhủ cho ngươi.

Lý Lệ Trân chăm chú nhì Nhạc Thành, Nhạc Thành theo Liệt Sơn nói thì là một
tên phế vật, nhưng hôm nay hắn có thể đánh bại được Liệt Sơn thì quả thật là
thiên tài.

– Đại nhân, chúng ta phải làm sao đây?

Thác Ni Tư cất tiếng hỏi, bảo kiếm trong tay của hắn cũng nắm chặt lại.

– Chủ nhân, ta cùng với con rắn kia mở một đường máu cho người chạy.

Khiếu Thiên Hổ cất tiếng nói với Nhạc Thành.

– Các ngươi tùy thời nghe lệnh.

Nhạc Thành nói với đám người Khiếu Thiên Hổ, sau đó đánh giá trận pháp hợp
kích của bọn người Thanh Dương môn.

Một lát sau Nhạc Thành biết rõ muốn phá vỡ trận pháp này thì không dễ dàng
chút nào.

Vượt không gian, Nhạc Thành đã sử dụng quá nhiều biện pháp nhưng đều không cái
nào thực hiện được. Đối phó với sáu đấu hoàng thì mình Tử Điện Mãng, Khiếu
Thiên Hổ, Thác Ni Tư vẫn còn kém xa so với họ, rất khó thoát thân.

– Đúng rồi, Yêu Huyên tại sao ta lại quên nàng.

Nhạc Thành đột nhiên nhớ tới linh hồn Yêu Huyên trong đầu mình thì nói:

– Yêu Huyên, cô nương ở đâu.

– Tên khốn kiếp này, ngươi cuối cùng cũng nhớ tới ta.

Thanh âm của Yêu Huyên vang lên trong đầu của Nhạc Thành.

– Yêu Huyên, mau giúp ta ta gặp chút phiền toái.

Nhạc Thành liền bất đắc dĩ nói, nếu như mình khôi phục được tu vi thực lực
trước kia thì hắn cũng không sợ nhưng hiện tại thực lực của hắn quá yếu.

Yêu Huyên khẽ mỉm cười trong đầu Nhạc Thành:

– C phải lúc này ngươi có hai con chó lục giai ma thú rất uy phong sao, sao
lại còn gọi ta.

– Hừ, Yêu Huyên ngươi đừng quên ta là chủ nhân của thân thể này, ta chết thì
ngươi cũng không tốt đâu.

Nhạc Thành uy hiếp nói.

Yêu Huyên một lần nữa cười khanh khacsn ói:

– Ngươi đừng đe dọa, linh hồn của ta hiện tại khôi phục không ít, cho dù
ngươi bây giờ có chết thì ta cũng không sao.

– Hừ, được rồi, ta chết rồi thì linh hồn của ngươi sẽ tiêu hao ít nhất một
nửa.

Nhạc Thành nói.

– Được rồi, ta không đùa ngươi nữa, linh hồn của ta tiến vào thân thể của
ngươi giúp ngươi, đối với ta như vậy linh hồn cũng tiêu hao một ít.

Yêu Huyên nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.