Nhạc Thành bị truy đuổi, khoảng cách của hai người lúc này chỉ còn năm trăm
thước, Phong Lôi Sí hắn thi triển cũng tới cực hạn, không thể thoát khỏi đối
phương.
– Đứng lại.
Đột nhiên Nhạc Thành dừng lại cất tiếng nói lớn.
– Ma đạo tặc tử, ta phải giáo huấn ngươi.
Nhìn thấy Nhạc Thành dừng lại thì do dự một chút rồi ra tay với hắn.
– Ngươi muốn động thủ thì được lắm, chỉ là ngươi nên xem đây là nơi nào.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
– Đây là nơi nào?
Cô gái này nhìn bốn phương tám hướng, nhưng cũng không phát hiện ở nơi đây có
gì không bình thường.
– Ngươi chẳng lẽ không phát hiện hiện tại chúng ta đã bị vây quanh, ta nghĩ
phải mau tìm đường thoát.
Nhạc Thành nói.
Cô gái này trầm tư một chút rồi nhìn xung quanh.
– Cho dù bị nhốt thì ta cũng phải giết ngươi trước.
Cô gái này nổi giận cất tiếng.
– ta trêu chọc ngươi, ngươi giết ta phải có lý do.
Nhạc Thành cất tiếng nói, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này thật ngang ngược.
– Ma đạo tặc tử, tiên đạo đối với người ma đạo đều có nhiệm vu tru sát.
Nữ nhân kia suy nghĩ một lát rồi nghiến răng nói.
– Ma đạo, ngươi thấy ta giống ma đạo không?
Nhạc Thành thu hồi đấu khí, toát ra hỗn nguyên chân kinh, khí tức tràn ngập,
không phải là ma công.
– Ngươi là người của tiên đạo?
Cô gái này nhìn thấy khí tức của Nhạc Thành thì biến sắc.
– Cho dù là người của tiên đạo ta cũng phải giáo huấn, ai bảo ngươi vũ nhục
ta.
Một lát sau nữ tử kia căm tức nhìn Nhạc Thành nói.
– Ngươi nói ta vũ nhục ngươi, ta vũ nhục ngươi thế nào?
Nhạc Thành lúc này vô cùng tức giận, tuy nhiên thực lực của hắn kém đối
phương, nếu không thì cũng không dài dòng làm gì.
– Ngươi nói ta là…
Nữ tử này vốn muốn nói rằng Nhạc Thành gọi nàng là lão yêu bà, nhưng không nói
ra được.
– Thế nào, sao không nói rõ ra.
Nhạc Thành cất tiếng.
– Hừ, chờ ta ra khỏi đây sẽ giáo huấn ngươi cho thật tốt.
Nàng do dự một chút rồi hừ lạnh với Nhạc Thành, mê vụ tùng lâm nguy hiểm thế
nào nàng cũng đã từng nghe nói qua dĩ nhiên là không thể khinh thường.
– Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào không?
Nhìn thấy Nhạc Thành không nói gì nữa, nữ tử kia tiếp tục hỏi.
– Không có tự ngươi nghĩ biện pháp đi.
Hiện tại Nhạc Thành cũng chỉ có thể dựa vào vận khí để rời khỏi nơi này.
Cũng không biết đi bao lâu, đế ngày thứ ba, Nhạc Thành phát hiện ra ở đây còn
có một số người của tiên đạo và ma đạo, xem ra cũng bị vây khốn ở đây.
Mà lúc này, tiên đạo có tới bốn người, một lão giả mặc áo màu xanh biếc, một
lão giả mặc áo trắng có tu vi thiên tiên trung kỳ, còn lại đều có tu vi địa
tiên hậu kỳ.
Ở trong ma đạo thì cũng có năm người, một lão giả tóc dài mặc hắc bào có tu vi
thiên ma trung kỳ, hia trung niên hán tử thì đều có tu vi thiên ma tiền kỳ.
– Hai vị đạo hữu, hai người cũng bị vây ở trong trận pháp này sao?
Vừa thấy Nhạc Thành và nữ tử kia tiến tới, lão giả áo trắng cất tiếng hỏi.
– Không sai, chúng ta bị vây ở đây.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
– Tiểu tử, ta và ngươi không đi cùng nhau.
Nữ tử kia cất tiếng nói.
– Được rồi, để ta giới thiệu, ta chính là bạch mi đạo nhân, vị này chính là
Triệu Tuệ đạo hữu, vị này chính là Hoàng Sơn đạo hữu, La Hồ đạo hữu, không
biết hai vị đạo hữu từ nơi nào tới?
Lão giả áo trắng kia giới thiệu xong liền hỏi đám người Nhạc Thành.
– Ta tên Xích Ngạo Tuyết.
Đúng lúc này nữ nhân kia dùng thần niệm truyền vào tai của Nhạc Thành.
– Hóa ra là bạch mi đạo hữu, ta tên là Nhạc Thành, vị kia chính là Xích Ngạo
Tuyết đạo hữu, không biết chư vị đã bị vây khốn ở đây bao lâu?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
– Chúng ta đã bị vây khốn ở đây một tháng mà không thoát ra được.
Bạch my đạo nhân cất tiếng đáp.
– Ha ha, hóa ra không chỉ có chúng ta bị nhốt ở đây.
Bỗng nhiên một thanh âm truyền tới. sau đó một lão giả chớp mắt đã tới trước
mặt đám người Nhạc Thành, ma khí toát ra tràn ngập.
– La Thiên đại yêu trung kỳ.
Nhạc Thành chăm chú nhìn người vừa tới.
– Hóa ra là Hoành Tiêu đạo hữu, chẳng lẽ ông cũng bị vây khốn ở đây sao?
– Ừ, hóa ra là Dương Trạch, ngươi bị vây khốn ở đây bao lâu rồi?
Hoành Tiêu cất tiếng đáp rồi hỏi lại lão giả hắc bào kia.
– Chúng ta bị nhốt ở đây một tháng rồi, nơi này thật là quỷ dị.
Hắc bào lão giả cất tiếng nói.
– Ầm ầm.
Đúng vào lúc này, có một thanh âm chấn động vang lên.
– Chúng ta đi xem xem.
Hoành Tiêu Lão ma liền cất tiếng.
– Chúng ta cũng đi.
Bạch mi lão nhân nói xong liền cố ý nhìn Nhạc Thành và Xích Ngạo Tuyết một
cái.
– Nhạc Thành đạo hữu, chúng ta có đi không?
Bạch mi lão nhân tiến tới Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
Nhạc Thành trầm tư một lúc rồi nói:
– Được, chúng ta đi xem xem một lúc.
Một lát sau, đám người Nhạc Thành đã tới phía trước,ở đó có một cái động khẩu
vô cùng lớn.
– Sơn động này hơi cổ quái, chúng ta cần phải nhìn kỹ một chút.
Bạch mi lão nhân nhìn động khẩu cất tiếng nói.
Đột nhiên Nhạc Thành do dự.
– Sao vậy, ngươi không dám đi vào sao?
Xích Ngạo Tuyết dùng truyền âm nói với Nhạc Thành, vẫn giữ khoảng cách với
Nhạc Thành hơn trăm thước.
– Không liên quan đến ngươi, ngươi thích thì đi vào đi.
Nhạc Thành tức giận nói.
– Hừ, lá gan của ngươi thật là nhỏ.
Xích Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, thân ảnh sau đó lập tức biến mất.
Nhìn theo bóng lưng của Xích Ngạo Tuyết, Nhạc Thành liền tò mò, do dự một lúc
sau, Nhạc Thành biến đổi thủ ấn trong tay, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Mà lúc này, Nhạc Thành đã ở bên trong Hạo Thiên Tháp, sau đó Hạo Thiên Tháp
hóa thành một viên cát nhỏ, tiến vào trong sơn động.
– Mau nhìn, mau nhìn đi, đây chính là bạch thuật linh ô.
Đột nhiên truyền tới một thanh âm của Dương Trạch, thanh âm có vẻ hưng phấn
không thôi.
– Đúng là bạch thuật linh ô.
Người của tiên đạo cũng lập tức nhỏ giọng nghị luận.
Nhạc Thành nghe mọi người nói thì nghĩ thầm, linh dược này nhất định vô cùng
trân quý.
– Bạch thuật linh ô này ta muốn.
Hoàng Tiên cười nói, sau đó tiến về phía bạch thuật linh ô phía trước.
– Buông tay ra, bạch thuật linh ô này là của ta.
Một thanh âm vang lên, một thanh mang đã bắn về phía hoàng tiêu.
– Hừ.
Hoàng Tiêu hừ lạnh, thủ ấn biến đổi, tựa hồ như hắn đã sớm đề phòng có người
đánh lén.
—o0o—
Xoẹt xoẹt.
Hai luồng lực đạo chạm vào nhau rồi tiêu tán, không ai chiếm tiện nghi cả.
– Là ngươi?
Hoàng Tiêu quay đầu lại thì thấy người mới ra tay là Xích Ngạo Tuyết thì thần
sắc biến hóa.
– Bạch Thuật linh ô ta muốn ,ngươi mau tránh ra.
Xích Ngạo Tuyết tràn đầy cao ngạo mà nói.
– Chúng ta động thủ, chỉ khiến lương bại câu thương, làm lợi cho người khác
mà thôi.
Hoàng Tiêu suy nghĩ nhìn Xích Ngạo Tuyết mà nói.
– Lưỡng bại câu thương, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể thắng được ta?
Xích Ngạo Tuyết nói xong lời này, hàn ý lóe lên, pháp quyết đánh ra.
– Hừ, để xem.
Hoàng Tiêu lão ma tức giận, lập tức ra tay trước.
Mà Xích Ngạo Tuyết đã sớm bố trí một mảng phòng ngự, trong nháy mắt cả sơn
động trở nên nóng bỏng vô cùng.
– Dương Trạch dừng tay.
Lúc này, bạch my lão nhân hét lên một tiếng, hóa ra Dương Trạch đã thừa thời
cơ định lấy đi bạch thuật linh ô.
Pháp quyết của bạch mi lão nhân biên đổi thanh trường kiêm màu trắng thành một
đạo kiếm màu hồng, trong nháy mắt bắn về phía Dương Trạch.
– Mọi người cùng nhau chống lại.
Dương Trạch hét to một tiếng,, lập tức hai trung niên hán tủ và hai nữ tử phía
sau hắn đều xuất ra pháp bảo mà đánh tới.
Nhất thời mấy người trở nên hỗn chiến, đều hướng về phía bạch thuật linh ô mà
đi tới. Mà hiện tại chỉ còn lại Xích Ngạo Tuyết và Hoàng Tiêu hai người đang
giao thủ, dần dần Hoàng Tiêu đã rơi vào thế hạ phong.
– Đi.
Lúc này Hoàng Tiêu đánh ra một pháp quyết, kim mang tràn ngập.
– Lui về cho ta.
Pháp quyết trong tay của Xích Ngạo Tuyết biến hóa, thanh mang cuồng bạo bắn
ra.
– Ha ha, đây chính là Thuật Hồn Võng, ngươi muộn rồi.
Hoàng Tiêu cười lớn một tiếng, tựa hồ như đối với pháp bảo này hắn vô cùng vừa
lòng, kim võng lóe lên ,tiếp theo là hắc khí tràn ngập.
Gặp phải cảnh tượng này, sắc mặt của Xích Ngạo Tuyết cũng biến đổi, tựa hồ như
đã phát hiện ra mình đã xem thường pháp bảo của đối thủ.
– Hừ, vật thử xem Âm Dương kính của ta.
Đúng lúc này, Xích Ngạo Tuyết cũng lấy ra một pháp bảo có hình dạng là một
chiếc gương đồng.
Chiếc gương đồng pháp bảo này có hai màu, một bên màu trắng một bên màu đỏ,
Thuật Hồn Võng kia tựa hồ như không có tác dụng gì với Xích Ngạo Tuyết.
– Tại sao ngươi lại có Âm Dương kính của cực nhạc thành chủ, thành chủ có
liên hệ với ngươi thế nào?
Sắc mặt của Hoàng Tiêu chợt biến, hắn cất tiếng nói.
– Là cha ta, hiện tại ngươi có thể chết được rồi.
Xích Ngạo Tuyết trầm sắc mặt xuống, Âm Dương Kính bắn ra, bao vây Hoàng Tiêu.
– Đạo hữu, ta không biết đạo hữu là nữ tử của thành chủ, bạch thủ linh ô này
ta từ bỏ, ngươi cầm đi là được.
Sắc mặt của Hoàng Tiêu biến đổi, Âm Dương kính tuyệt đối không phải là vật hắn
có thể đối phó được.
– Chết đi.
Lúc này Xích Ngạo Tuyết cũng không tính thu tay lại, Âm Dương kính trong nháy
mắt bắn ra.
– Ta liều mạng với ngươi.
Hoàng Tiêu nhìn thấy Xích Ngạo Tuyết không muốn thu tay lại thì pháp quyết
đánh ra, thủ ấn không ngừng biến hóa, toàn thân ma đạo điên cuồng tràn ngập,
che mắt quang mang của Âm Dương kính.
– Ta sẽ báo thù, ngươi chờ đó.
Thanh âm của Hoàng Tiêu âm lệ vang lên, sau đó một đạo hắc mang biến mất không
thấy đâu nữa, hóa ra hắn đã dùng nguyên thần chạy trốn.
– Ngươi muốn báo thù, nhưng không còn cơ hội đâu.
Một thanh âm vang lên, hồng mang bắn ra, tốc độ của Hoàng Tiêu tuy nhanh nhưng
không bằng tốc độ của hào quang.
– A…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nguyên thần của Hoàng Tiêu đã bị thu vào
hồng mang.
– Âm Dương kiếm bạch quang diệt thân, hồng quang diệt thần, ngươi trốn không
thoát đâu.
Xích Ngạo Tuyết thu hồi Âm Dương Kính, vừa rồi nàng Hoàng Tiêu đã bị nhốt vào
trong nhẫn trữ vật.
Sau đó, Xích Ngạo Tuyết giơ tay lên, định ngắt lấy bạch thủ linh ô.
– Không xong, ở dưới có người.
Đúng lúc này Nhạc Thành cảm nhận thấy có một hắc mang bắn ra, phóng về phía
người của Xích Ngạo Tuyết.
– Phụt.
Xích Ngạo Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh bay vài trăm thước, va
vào thạch bích, một ngụm máu tươi phun ra.
– Ha ha, thật không dễ dàng, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn bắt ta, đúng là
muốn chết.
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, đồng thời lúc này một lam bào hán tử đã xuất
hiện.
– Lam bào hắc tử này đưa mắt nhìn Xích Ngạo Tuyết và hai nữ tử ma đạo xinh
đẹp kia.
– Cực sắc đạo nhân, ngươi chính là cực sắc đạo nhân.
Những người xung quanh đều kinh hãi kêu lên.
– Không sai, ta chính là cực sắc đạo nhân.
– Chạy mau.
Cực sắc đạo nhân còn chưa dứt lời thì bạch mi đạo nhân, dương trạch đã hướng
về phía ngoài sơn động mà chạy đi.
Lúc này sắc mặt của Nhạc Thành chợt biến, nghĩ tới mọi người tìm kiếm hắn mà
không ngờ cực sắc đạo nhân lại trốn ở trong sơn động này, không ngờ người này
cố tình dẫn mọi người tới đây.
– Các ngươi không cần chạy, ở đây ta đã bày ra cấm chế, trừ phi thực lực các
ngươi mạnh hơn ta còn không thì không thể chạy thoát.
Cực sắc đạo nhân lạnh nhạt nói.
– Xoẹt xoẹt.
Đám người bạch mi lão nhân chạy được một lúc thì đúng là đã va phải cấm chế vô
hình của cực sắc đạo nhân.
– Cực sắc đạo nhân, không ngờ ngươi lại dám ra đây.
Vẻ mặt của Xích Ngạo Tuyết trắng bệch, vừa rồi nàng chịu một đòn của hắn đã bị
thương khá nặng.
– Ngươi là ái nữ của thành chủ cực nhạc thành phải không, thật là xinh đẹp,
được, ta sẽ đối đãi ngươi cho thật tốt.
Cực sắc đạo nhân dâm tà cười nói.
– Hừ, cha ta mà nghe ngươi nói thì ngươi sẽ sống không bằng chết.
Xích Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói.
– Lão gia hỏa kia biết ta ở mê vụ tùng lâm mà vẫn không tìm thấy được, ta
việc gì phải sợ hắn.
Cực Sắc đạo nhân cười lạnh nói.
– Cực sắc đạo hữu, chúng ta đều là ma đạo tán tu, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ
không đem chuyện của ngươi nói cho người khác biết.
Sắc mặt của Dương Trạch lúc này biến hóa mà cất tiếng nói.
– Không sai, chúng ta đều là ma đạo tán tu, ta sẽ không giết các ngươi, chỉ
là các ngươi phải đem mấy người tiên đạo này giết hết ddi.
Cực sắc đạo nhân cất tiếng nói với đám người Dương Trạch.
– Giết.
Dương Trạch hơi do dự một chút, sau đó khuôn mặt trầm xuống rồi cầm lấy pháo
bảo trong tay.
– Bạch Mi đạo nhân, chúng ta liên thủ chống với cực sắc, nhìn dáng vẻ của hắn
thì đã bị thương, chúng ta hiện tại liên thủ chức chắc thua.
Dương Trạch lớn tiếng nói.
– Hừ, các ngươi muốn chết.
Cực sắc đạo nhân biến sắc, không ngờ những người này lại nhận ra mình bị
thương, nhất thời pháp quyết của hắn biến hóa, trong nháy mắt một đạo thổ
hoàng sắc trụ đã bắn về phía đại đao của Dương Trạch.
– Dương Trạch chúng ta liên thủ.
Dương Trạch và Bạch mi đạo nhân đều liên thủ công kcish, pháp bảo của bọn họ
đồng thời đánh ra khiến cho cực sắc đạo nhân phải luống cuống.
Phi kiếm của Dương Trạch và Cực Sắc đạo nhân chạm vào nhau.
Thực lực hai bên hơn kém nhau rất nhiều, cực sắc đạo nhân bị thương nhưng dù
sao cũng là la thiên địa ma hậu kỳ mà Dương Trạch mới chỉ là thiên ma trung kỳ
mà thôi, bạch mi đạo nhân cũng chỉ là thiên ma trung kỳ.
– Hừ, các ngươi chết đi, dựa vào thực lực của các ngươi mà cũng muốn đối phó
với bản đạo, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Sau một tiếng cười lạnh, thanh mang của cực sắc đạo nhân bắn về phía hai
người.
Chỉ thấy một đạo thanh âm thảm thiết vang lên, một phụ nhân đã bị hóa thành
một bãi máu loãng, nguyên thần bị diệt.
Lúc này tất cả đều bị dọa nạt, thực lực của cực sắc đạo nhân này đúng là quá
mạnh mẽ.
– Chết đi.
Trong tay của cực sắc đạo nhân lại phát ra một hắc mang, hắc mang âm hàn lóe
sáng khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.
– Liều mạng.
Dương Trạch và bạch mi đạo nhân đều nhì nhau.
Giờ phút này, toàn thân của Dương Trạch tràn ngập ma khí, toàn thân quỷ dị vô
cùng, quần áo nửa người trên không biết bay đi lúc nào, lộ ra một bộ ngực rậm
rạp đầy lông lá.
Mà lúc này toàn thân của Dương Trạch cũng tràn ngập ma khí, pháp quyết biến
hóa, một đạo chưởng ấn oanh kích ra.
Mà hiện tại Nhạc Thành tránh ở trong Hoàng Hạo Thiên Tháp, không dám ra tay,
tu vi thực lực của cực sắc đạo nhân này không hề kém diễm ma, mình tuyệt đối
không phải là đối thủ.
Bạch mi đạo nhân này dùng một nhuyễn tiên làm pháp bảo,
Đúng vào lúc này, toàn thân của cực sắc đạo nhân bao phủ một mảng hắc mang.
Bất quá lúc này Nhạc Thành cũng nhận ra cực sắc đạo nhân bị thương không nhẹ,
bằng không thì bạch mi đạo nhân không thể dây dưa lâu như vậy được.
Lúc này Xích Ngạo Tuyết đã tràn ngập một vết máu nơi khóe miệng, tựa hồ như
không còn sức lực tái chiến nữa, vừa rồi cực sắc đạo nhân đã tiêu hao toàn lực
đánh lén đủ để làm nàng bị thương nặng.
– Khốn kiếp, chết cho ta.
Ước chừng qua nửa khắc thời gian, cực sắc đạo nhân mắng to một tiếng, một thủ
ấn quỷ dị trong tay bắn ra, ở trong không gian từng tiếng động đan xen lẫn
nhau.
Mà lúc này, ở tro lốc xoáy đã xuất hiện mười sợi râu màu đen huy động không
thôi, giống như là bạch tuộc vậy, tràn ngập tiên khí mà công kích.
Không gian xung quanh nhất thời bao phủ một mảng đen, từng thanh âm chạm vào
nhau, nhất thời chòm râu màu đen xuyên qua hai người bạch mi đạo nhân và Dương
Trạch, sau đó lại hướng về phía hai hán tử tiên đạo và hai trung niên hán tử
của ma đạo.
– Xoẹt.
Ngực của Dương Trạch bị sợi râu này xuyên thấu, thân hình giống như một quả
bóng cao su bị xì hơi, trong nháy mắt uể oải rơi xuống.
– Đi tìm cái chết đi.
Thủ ấn trong tay của Cực Sắc đạo nhân biến hóa, chòm râu màu đen nhất thời nứt
toác, một mảng lực lượng như lốc xoáy tạo ra một cái khe.
– Ầm ầm.
Đúng vào lúc này, sắc mặt của cực sắc đạo nhân trở nên trắng bệch, trên người
thương thế cũng vô pháp áp chế, nhất thời một ngụm máu tươi phun ra.
– Chết tiệt, ba người các ngươi không cần chết, bần đạo trốn ở đây mấy tháng
đã không ***ng tới nữ nhân, chờ ta điều tức một phen rồi một phen khoái hoạt
với các ngươi là tốt lắm.
Nói xong, thanh mang của cực sắc đạo nhân đánh vào Xích Ngạo Tuyết cùng với nữ
tử ma đạo xinh đẹp, bắt đầu điều tức.
Nhạc Thành ở trên đỉnh xem tất cả mọi biến hóa cũng quá kinh ngạc, may mà mình
tránh vào trong Hoàng Hạo Thiên Tháp nếu theo những người này tiến vào tro sơn
cốc thì hiện tại kết cục cuarmifnh đã có thể dự đoán được.
– Phải nghĩ biện pháp tránh ra ngoài mới được.
Nhạc Thành ở trong bóng tối thầm nói, lúc này Cực sắc đạo nhân bày ra cấm chế,
mình không cần hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn, cho dù mình tránh ở trong
Hoàng Hạo Thiên Tháp thì Tiên Ma giới cũng không phải là Hoàng Tiêu nói không
chừng cực sắc đạo nhân có biện pháp đối phó với mình.
Lúc này hai nữ tử ma đạo dễ thương kia lộ ra một vẻ mặt uể oải, Đại Song đánh
giá xung quanh, trong lòng kích động không thôi, mà lúc này Xích Ngạo Tuyết
vẫn nhắm hai mắt lại, không biết có phải âm thầm điều tức hay không.
Thời gian từ từ trôi qua, đại khái là một ngày, lúc này cực sắc đạo nhân cuối
cùng cũng mở hai mắt ra, trên khuôn mặt bắt đầu khôi phục không ít.
– Khặc khặc, không tệ, nữ tử này thật là hiếm thấy, tuy nhiên hiện tại cũng
chỉ là một món đồ chơi trong tay của ta.
Cực sắc đạo nhân cười to, ánh mắt quét qua tam nữ.
– Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Xích Ngạo Tuyết lúc này cũng căm tức cực sắc đạo nhân nhưng lại không nề hà.
– Hừ, cha ngươi thì thế nào, chờ ta lấy được bảo vật kia thì ta sẽ không tha
cho hắn.
Cực sắc đạo nhân cười đắc ý nói, hôm qua hắn đã đại chiến với một con mãnh thú
để lấy bạch thuật linh ô, sau khi đánh chết con mãnh thú kia thì hắn cũng bị
thương, đồng thời chấn động tới mọi người.
– Tru Tiên diệt ma kiếm quyết kia chẳng lẽ thực sự ở trên người của ngươi?
Xích Ngạo Tuyết nói với cực sắc đạo nhân.
Một đạo hào quang trong tay của cực sắc đạo nhân xuất ra, một cái hộp ngọc dài
hiện ra ở trong tay của hắn, bao quanh bạch thuật linh ô, đem bạch thuật linh
ô thu vào trong hộp ngọc.
Nhìn dáng vẻ của bạch thuật linh ô, Nhạc Thành cũng không để ý tới. Mà hiện
tại Tru Tiên diệt ma kiếm quyết theo lời của cực sắc đạo nhân nói, Nhạc Thành
cũng hơi tò mò.
Chỉ nghe cực sắc đạo nhân cười lạnh nói:
– Không sai, chỉ là vào lúc này ta vẫn chưa tìm ra mà thôi, chờ sau khi ta tu
luyện Tru Tiên diệt ma kiếm quyết xong thì cho dù là đại la kim tiên ta cũng
không sợ, hơn nữa với bạch thuật linh ô này thực lực của ta sẽ tăng nhiều, đột
phá tới vô thượng thiên ma cũng có thể.
– Giao ra kiếm quyết kia, ta cam đoan tiên đạo liên minh sẽ không đuổi giết
ngươi đồng thời sẽ bảo vệ ngươi an toàn được không?
Xích Ngạo Tuyết nói với cực sắc đạo nhân.
– Ha ha, tốt, ngươi cho rằng tiên đạo liên minh sẽ tin lời ta nói sao, nói gì
thì nói, kiếm quyết này là bảo vật, ta làm sao có thể giao ra, có kiếm quyết
này ta sẽ có thực lực bảo vệ mình, tại sao ta phải giao ra?
Cực sắc đạo nhân cười lạnh không dứt, giao ra kiếm quyết cho dù là ngốc tử
cũng không làm.
– Tru Tiên diệt ma kiếm quyết này ở trên người của ngươi thì sẽ gây ra tai
họa cho ngươi, cho dù ngươi tu luyện thì tiên đạo liên minh cũng sẽ dùng cửu
thiên huyền tiên thậm chí là Tiên Quân giết chết ngươi.
Xích Ngạo Tuyết tiếp tục nói.
– Nha đầu, ngươi muốn kéo dài thời gian phải không, ngươi tưởng trộm cởi bỏ
cấm chế của ta là tốt sao, ha ha, đáng tiếc, cấm chế của ta không phải là
ngươi có thể cởi bỏ, ta đây sẽ cho ngươi một chút thời gian, trước hết là xem
kịch vui đã rồi sau đó sẽ tới ngươi.
Cực sắc đạo nhân nhìn hai nữ tử ma đạo dễ thương kia rồi nói:
– Hai người các ngươi mau đi cùng ta, đạo gia ta sẽ tiếp đãi ngươi cho thật
tốt.
– Tiền bối, tha cho chúng ta, chúng ta sẽ hầu hạ ông cho thật tốt, ông buông
tha cho chúng ta.
Hai nữ tử dễ thương kia cất tiếng nói.
– Được, chỉ cần ngươi hầu hạ ta cho thật tốt thì ta sẽ tha cho các ngươi,
khặc khặc.
Cực sắc đạo nhân cười nói, sau đó hào quang biến hóa, thu hồi cấm chế trên
người hai nàng.
—o0o—