Tu Chân Giả Tại Dị Thế – Chương 953: Ta muốn giáo huấn tên ma đạo tặc tử này – Botruyen

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương 953: Ta muốn giáo huấn tên ma đạo tặc tử này

– Mọi người cùng nhau đối phó với Xích Ma Hung Mãng, sau đó dựa vào bổn sự mà
lấy Hóa Linh thảo được không?

Triệu Vô Điền nói với La Thanh Sơn, tựa hồ như xích ma và hung mãng ai cũng
không nắm chắc.

– Được, chúng ta trước hết đối phó với xích ma hung mãng.

– Cùng nhau đối phó.

La Thanh Sơn cười dài một tiếng sau đó ngự kiếm tấn công về phía Xích ma hung
mãng kia.

Ma đạo mọi người cũng dựa thế mà bay lên trời, mười mấy đạo thân ảnh xoẹt một
tiếng đã bắn về phía xích ma hung mãng, kiếm quang nổi lên vây công.

Trong tiên đạo La Thanh Sơn chính là người có thực lực cao nhất, động tác cũng
nhanh chóng nhất, hắn đang có vẻ tấn công xích ma hung mang thì bỗng nhiên
chuyển hướng vọt về phía hỏa linh thảo chuẩn bị ngắt lấy, một nồng đậm ma khí
lại xuất hiện, làm La Thanh Sơn phải né tránh.

– La Thanh Sơn, ngươi thật đê tiện, muốn thừa cơ đoạt bảo sao?

Triệu Vô Điền lớn tiếng nói, sau đó trường kiếm xé rách không gian đánh tới.

Mà lúc này Xích Ma Hung Mãng lại phun lửa ra, như muốn ngăn cản những người
này đoạt hỏa linh thảo vậy.

Ngọn lửa ngập trời, thực lực này so với Triệu Vô Điền và La Thanh Sơn thì mạnh
hơn không ít.

Điều này khiến cho Nhạc Thành kinh ngạc, thực lực của Xích Ma hung mãng tuyệt
đối có thể đối phó với la thiên đại ma, nhưng vẫn chưa thể hóa thành hình
người.

– Nghiệt súc, đỡ chiêu này của ta.

Một thanh âm hét lớn, xích ma hung mãng đang há miệng nuốt chửng Hỏa Linh thảo
thì một kiếm quang cuồng bạo bổ về phía hắn.

Ở giữa không trung, xích ma hung mãng lộ ra hai mắt đầy yêu dị, cái đuôi đỏ
vung về phía kiếm quang của La Thanh Sơn.

– Ầm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm quang đã loạn xạ, một người
một mãng đều bị đẩy lui.

– Lực phòng ngự của xích ma hung mãng này đúng là không tệ.

Nhạc Thành ở phía xa xa thầm nghĩ.

– Hỏa Linh thảo này là của ta.

Thân ảnh của Triệu Vô Điền cuối cùng cũng tiếp cận Hỏa linh Thảo.

– Xoẹt xoẹt.

Một luồng lửa cháy lại bắn tới, phun lên trên người của Triệu Vô Điền.

– Ha ha, ta lấy được rồi.

Nhưng vào lúc này, La Thanh Sơn cũng đã chuẩn bị sớm, Triệu Vô Điền bị xích ma
hung mãng ngăn cản, thân ảnh của hắn liền như điện nháy mắt đánh về phía hỏa
linh thảo.

– Một la thiên thượng tiên nho nhỏ mà thôi, chết đi.

Đúng vào lúc này, Lang Lễ đã đánh tới trước ngực của Triệu Vô Điền.

– Xoẹt.

Lang Lễ dùng lợi trảo bắn về phía Triệu Vô Điền, tay trái thì thanh mang lóe
lên, thu Hỏa linh thảo vào hào quang.

Một luồng sương khói nhanh chóng chạy về phía xa xa, hóa ra nguyên thần của
Triệu Vô Điền đã chạy đi.

– Chết tiệt, không được chạy.

Lang Lễ nhìn thấy Triệu Vô Điền chạy trốn thì đuổi theo. Tuy nhiên lúc này
trường kiếm của Diễm Ma đã bắn ra chặn trước Triệu Vô Điền.

– A…

Nguyên thần của Triệu Vô Điền kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó đã hóa
thành một mảng sương khói.

– Mọi người nghe đây, ai còn ở lại thì sẽ bị giết hết.

Lang Lễ nhìn những tán tu bên cạnh mà cất tiếng nói.

Mọi người nhìn nhau, không biết nên đi hay ở lại, hóa linh thảo này nghìn năm
mới lấy được, ai trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu.

– Các ngươi là ai, hóa linh thảo này chúng ta đã chờ nửa tháng, các ngươi
hiện tại rời đi thì không tốt lắm đâu.

La Thanh Sơn do dự một chút rồi nói.

– Muốn chết.

Diễm ma ghét nhất là tiên đạo nhân, lời nói vừa dứt đã dùng pháp quyết ngưng
tụ mà đánh ra, kiếm nhọn hóa thành hào quang bao vây La Thanh Sơn.

– Ầm ầm.

Một thanh âm nổ mạnh vang lên, không gian gợn sóng, mê vụ tùng lâm bị đánh bay
cả mây mù.

La thanh sơn bị đánh bay vài trăm thước, sắc mặt trở nên tái nhợt nhưng lại
đứng lên được, ngược lại Diễm ma cũng bị đẩy lui mấy chục thước, nàng kinh
ngạc vô cùng.

– Xem ra trên người ngươi đúng là có bảo vật, vừa vặn ta muốn có nó.

Diễm Ma tươi cười nói.

– Mọi người cùng nhau công kích.

Nghe thấy lời nói của diễm ma, sắc mặt của La Thanh Sơn đại biến, thân hình
hơi lui về phía sau, sau đó nói với một tán tu.

– Xoẹt xoẹt.

Lúc này một số tiên đạo tán tu cũng biến sắc, nhất thời bọn họ đều biến mất ở
xa xa, ai cũng nhìn ra La Thanh sơn không phải là đối thủ của diễm ma.

– Ta liều mạng với ngươi.

La Thanh Sơn tức giận hét lớn. Trong tay của hắn lúc này đã xuất hiện một pháp
bảo hồ lô, hồ lô này hơn trăm thước, một mảng lửa nóng bỏng phun trào ra, bắn
về phía diễm ma.

Ở phía xa xa, Nhạc Thành nhìn thấy hồ lô trong tay của La Thanh Sơn thì kinh
ngạc, bảo vật này xem ra đúng là bất phàm.

Diễm Ma lui thân hình xuống, pháp quyết đánh ra, trong nháy mắt ma khí ngập
trời, hỏa diễm cũng bị áp chế.

– Thiên la ma võng, tại sao lại là thiên la ma võng.

La Thanh Sơn đại biến sắc mặt, lúc này xem ra hắn đã nhận ra diễm ma.

– Ngủ bảo hồ lô của ngươi đúng là không tệ, chỉ là ngươi vẫn chưa phát huy
hết uy lực của nó.

Thanh âm của diễm ma vang vào trong tai của La Thanh Sơn.

– Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là diễm ma.

Sắc mặt của La Thanh Sơn đại biến, lúc này hắn đã biết thân phận của nữ nhân
tuyệt mỹ trước mặt.

– A, một thanh âm thảm thiết vang lên, La Thanh Sơn đã chết dưới thiên la ma
võng.

– Thu.

Diễm ma nở ra một nụ cười mà thu hồi thiên la ma võng, ngũ bảo hồ lô cũng tới
tay của nàng.

Lúc này, xích ma hung mãng thấy thế thì thân hình lập tức chạy trốn.

– Lang Lễ, đừng cho nó chạy thoát.

Thú ma ở bên cạnh la lớn.

– Xoẹt.

Xích Ma còn chưa chạy trốn được thì Lang Lễ đã tiến tới, nắm lấy đuôi của nó,
rồi hung hăng nện xuống đất.

– Ầm ầm.

Một thanh âm nổ mạnh vang lên, xích ma hung mãng tới hơn nghìn thước, trên mặt
đất có không ít đại thụ bị đổ vỡ.

– A…

Xích ma hung mãng tức giận, hai mắt trừng trừng nhìn Lang Lễ, há miệng phun ra
một hồng mang.

– Khống chế nó đi.

Đối với hồng mang này, Lang Lễ cũng không dám trực tiếp chống đỡ mà lập tức
lui về phía sau.

– Lang Lễ, cám ơn ngươi.

Nhìn thấy Lang Lễ đã chế phục được xích ma hung mãng, thú ma cảm kích không
thôi, thân hình của hắn xuất hiện ở bên cạnh xích ma hung mãng, hắc mang nhốt
vào trong đầu của nó.

Sau nửa canh giờ, thú ma đã hoàn toàn khống chế được xích ma hung mãng.

– Chủ nhân, ngũ bảo hồ lô này có thể để thuộc hạ sử dụng không?

Diễm ma nói với Nhạc Thành.

– Đây là do ngươi lấy được thì cứ sử dụng, pháp bảo này ta dùng cũng không
quen.

Nhạc Thành nói.

– Đa tạ chủ nhân, đây là nhẫn trữ vật của La Thanh Sơn.

Diễm ma cao hứng không thôi.

– Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước, xem ra động tĩnh này sẽ dẫn tới không
ít người.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

Nửa thang sau, ở Mê Vụ Tùng lâm mọi người đã gặp qua không ít người nhưng cực
sắc đạo nhân thì vẫn chưa nhìn thấy bong dáng đâu cả.

– Tỉ thư, người thấy mệt thì mau trở về đi, nói không chừng cực sắc đạo nhân
lúc này đã rời khỏi đây xa rồi.

– Thôi, chúng ta trở về, cực sắc đạo nhân chết tiệt, ta tìm thấy hắn phải băm
thây hắn ra làm vạn đoạn.

Lúc này Nhạc Thành thấy từ trong một tán cây truyền ra một thanh âm đàm thoại.

– Là ai ra đi.

Đám người Nhạc Thành đang muốn che giấu tung tích thì đột nhiên một tiếng hết
lớn truyền tới, Nhạc Thành cũng không sợ mà từ từ đi ra.

Chỉ thấy phía trước có sáu đạo thân ảnh đang ở đó, xem khí tức thì đều là
người của tiên đạo.

– Ma đạo tặc tử, ngươi nhìn gì vậy, bổn tiểu thư ta hôm nay tâm tình không
tốt, trước hết lấy đôi mắt gian tà của ngươi đã.

Thiên tiên nữ tử này nhìn thấy Nhạc Thành thì giận dữ, pháp quyết đánh ra,
trong nháy mắt một thanh mang đã công kích về phía hắn.

– Hừ, nha đầu ngươi thật lớn mật.

—o0o—

Diễm ma nhanh như chớp đã xẹt qua, một chưởng ấn ngưng tụ đánh về phía tuyệt
sắc nữ tử kia.

– Tiểu thư cẩn thân.

Lão già bên cạnh nữ tử kia liền hét lớn, một đạo thanh mang ngưng tụ đánh về
phía diễm ma.

– Ầm ầm.

Hai luồng chưởng ấn va chạm vào nhau, khuếch tán xung quanh.

– Diễm ma Mộng Tiêu Hồn, là ngươi sao?

Chưởng ấn tản ra, bạch phát lão nhân kia kinh ngạc mà nói.

– Bạch phát lão nhân, ngươi còn nhận ra ta?

Diễm ma cười cười nói.

– Đó là điều dĩ nhiên, mới ba mươi năm không gặp mà tôi.

Lão nhân này nhìn diễm ma mà nói.

– Hừ, ba mươi năm không phải diễm ma bị vây khốn ở Huyền Thiên nội lục hơn
vạn năm hay sao.

Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng.

– Chủ nhân, một ngày ở tiên ma giới bằng một năm ở nhân giới.

Lang Lễ nói với Nhạc Thành.

– Hừ, ngươi chính là diễm ma sao, ta cũng muốn giáo huấn cả ngươi.

Lúc này tuyệt mỹ nữ tử cả giận mà nói, vừa rồi đòn công kích của nàng bị diễm
ma cản lại khiến cho nàng rất tức giận.

– Ma đạo tặc tử, nữ nhân đi cùng ngươi xem ra rất xinh đẹp, tuy nhiên ta
không thèm nhìn, ngươi là lão yêu bà mấy vạn năm, còn tưởng là cô nương mười
bảy mười tám tuổi sao?

Nhạc Thành lúc này cũng tức giận mà nói.

– Ngươi muốn chết, hôm nay ta không thể không giáo huấn ngươi.

Tuyệt mỹ nữ tử kia căm tức nhìn Nhạc Thành mà nói.

– Tiểu thư, chúng ta đi thôi.

Lão nhân đầu bạc nhìn Lang Lễ, diễm ma rồi cất tiếng nói.

– Hừ, hôm nay ta không thể bỏ qua.

Cô gái này không thể nào chịu được, tung người lên tấn công Nhạc Thành.

– Ngươi dám?

Diễm ma biến sắc, chuẩn bị đánh về phía nàng thì lại bị lão nhân bạc đầu ngăn
cản lại:

– Tiểu thư, mau dừng tay.

– Hừ, đúng là muốn chết.

Lang Lễ hét lớn, sau đó hóa thành bản thể, đánh về phía la thiên thượng tiên
phía trước.

– Vô thượng thiên yêu tu vi.

La thiên thượng tiên này kinh hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

– Liệt diễm đao.

Thân hình của la thiên thượng tiên này lui xuống nhanh chóng, một đạo hỏa ảnh
đánh ra.

– Không biết lượng sức mình.

Lang Lễ quát lạnh, sau đó hào quang đại phát, một ngọn lửa nồng cháy đánh về
phía la thiên thượng tiên kia.

– Ngao.

Thanh Đồng đã sớm chuẩn bị, hóa thành bản thể to lớn.

– là thần thú hòa xà.

Nhìn thấy bản thể của Thanh Đồng, la thiên thượng tiên kia liền kinh hãi.

– Bắt lấy hắn, bắt lấy hóa xà thần thú.

Lúc này mấy la thiên thượng tiên đang công kích Vạn Biến Thiên Ma và thú ma
đều chuyển qua vây công Thanh Đồng.

– Thanh Đồng, cẩn thận.

Thú ma gọi ra xích ma hung mãng, cùng với Vạn Biến Thiên Ma liên thủ công
kích.

– Đáng chết.

Diễm ma quát to một tiếng, dưới sự ngăn trở của lão nhân bạc đầu nàng không
thể đối phó với nữ tử kia.

Mà lúc này, Nhạc Thành cũng gặp phiền toái lớn, nữ tử kia có tu vi la thiên
thượng tiên trung kỳ, mà Nhạc Thành mới chỉ là địa tiên tiền kỳ, thực lực còn
kém xa vạn dặm.

– Tiểu tặc, ta muốn xem ngươi làm sao?

Cô gái này khẽ kêu lên một tiếng, ngọc thủ biến hóa, một đạo thanh mang bắn về
phía Nhạc Thành.

– Kim Long thân thể, Phong Lôi Sí.

Nhạc Thành nhất thời bố trí Kim Long thân thể bảo vệ mình.

– Tiểu tặc, ngươi trốn không thoát đâu.

Cô gái này nhìn thấy Nhạc Thành né tránh công kích của mình thì giận dữ.

– Nữ nhân này tại sao lại hung hãn như vậy, giống như có thâm cừu đại hận với
mình.

Nhạc Thành thầm mắng một tiếng.

– Ầm ầm.

Từng thanh âm xé gió vang lên, nữ nhân kia đã đuổi theo Nhạc Thành, khoảng
cách càng ngày càng gần.

Tuy rằng Nhạc Thành có Phong Lôi Sí, tốc độ không hề chậm nhưng thực lực của
la thiên thượng tiên thực sự là quá mạnh.

– Chủ nhân.

Lang Lễ nhìn thấy thế thì lửa giận bùng lên, ngọn lửa trong miệng bao phủ lấy
la thiên thượng tiên, trong nháy mắt đã hóa thành một quả cầu lửa.

– Chết đi.

Lang Lễ tức giận hét lớn, la thiên thượng tiên kia không thể chống đỡ, nhất
thời toàn thâ nứt toác ra.

– Ngao.

Mà lúc này bản thể của Thanh Đồng cũng rít gào, cái đuôi cực lớn bị tiên khí
của la thiên thượng tiên đánh tới, nhất thời bị chảy máu.

– Ngươi cũng chết đi.

Lang Lễ sau khi đánh chết la thiên thượng tiên này, nhìn thấy Thanh Đồng cũng
bị thương thì thân hình dừng lại, sắc mặt âm hàn, cự đại thủ ấn phóng ra.

– Chết đi.

Lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt đã thiêu hủy la thiên thượng tiên kia thành
tro tàn.

Trong nháy mắt Lang lễ đã đánh chết hai người khiến những người còn lại kinh
ngạc không thôi.

– Thanh Đồng, Thiên Ma, Thú ma, các ngươi mau đuổi theo chủ nhân, ta đối phó
với hai người này.

Lang Lễ nói với Thú Ma ba người.

– Được.

Thú ma cùng với xích ma hung mãng lập tức đuổi theo.

– Diễm ma, ngươi dừng tay lại, Lang Lễ đại nhân cũng dừng tay, đây chỉ là
hiểu lầm mà thôi, tiểu thư nhà ta là nữ nhi của cực nhạc thành thành chủ, mong
hai vị cho một chút mặt mũi.

– Thành chủ cực nhạc thành thì sao, chẳng lẽ nữ nhi của hắn lại có thể khi dễ
chủ nhân của ta?

Lang Lễ lạnh nhạt nói.

– Trốn.

Hai la thiên thượng tiên kia nghe thấy khẩu khí của Lang Lễ thì biết rằng đối
phương không buông tha cho mình liền chạy trốn về phía trước.

– Muốn chạy sao?

Lang Lễ dĩ nhiên không cho bọn họ chạy thoát, lập tức đuổi theo.

– Liều mạng.

Hai la thiên thượng tiên sau phút kinh hoàng liền biến hóa thủ ấn, trong miệng
phát ra thanh âm vù vù, trường kiếm bắn ra.

– Hừ.

Lúc này Lang Lễ cũng quát lạnh một tiếng, hiện tại nó đã có tu vi vô thượng
thiên yêu, dĩ nhiên không để hai người này vào trong mắt.

– Chết đi.

Lang Lễ hét lên một tiếng, thân hình hóa lên hơn nghìn thước, trong nháy mắt
nổi giận đánh về phía hai la thiên thượng tiên kia.

Hai la thiên thượng tiên bị thân hình to lớn của Lang Lễ giống như là một ngọn
núi đánh bay, thân hình nát thành thịt vụn.

– Đạo nhân đầu bạc, giờ tới phiên ngươi.

Lang Lễ tiếp tục hướng về phía lão nhân đầu bạc kia mà đi tới.

– Chết đi.

Lang Lễ lúc này ngưng tụ một thủ ấn đánh về phía lão nhân đầu bạc kia, hắn
muốn tránh cũng không được, trong nháy mắt đã trở thành một vũng máu.

– Thu thập xong rồi, chúng ta mau đi tìm chủ nhân.

Lang Lễ nói với diễm ma bọn họ, sau đó lập tức bay về phía Nhạc Thành chạy
trốn.

Mà lúc này, Nhạc Thành có nỗi khổ không thể nói ra, bị đối phương đuổi theo
như vậy đúng là một phiền toái lớn, đây cũng là tại vì thực lực của mình quá
yếu.

—o0o—

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.