Tu Chân Giả Tại Dị Thế – Chương 90: Tiêu diệt Nhạc gia – Botruyen

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương 90: Tiêu diệt Nhạc gia

– Nguyên Bảo tông, các ngươi tốt nhất đừng chọc giận ta, nếu không thì các
ngươi cũng sẽ bị ta tiêu diệt.

Trong mắt của Nhạc Thành hiện ra một tia lạnh lùng.

Sau đó Nhạc Thành liền khoanh chân mà tu luyện, mặc kệ Nhạc Thành ở nơi nào
hắn cũng không quên việc tu luyện của mình. Cho dù hiện tại có hai con mãnh
thú lục giai Nhạc Thành cũng không lười biếng, chỉ có thực lực của mình mới là
vương đạo, nếu không có thực lực thì tất cả mọi thứ xung quanh đều là hư vô.

Một thanh mang nhẹ nhàng quấn quanh Nhạc Thành, một lát sau Nhạc Thành đã tiến
nhập vào tình trạng tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Thành đình chỉ việc tu luyện dự định đi tới cửa hàng
binh khí mà xem xét. Kết quả trên đường đi hắn nghe được hai chuyện, một
chuyện chính là La gia và Tiền gia đã bị Nhạc gia tiêu diệt.

Một chuyện khác chính là chuyện đấu giá của Linh Dược môn ở Thất tinh thành,
nghe nói lần đấu giá này có ngũ phẩm đan dược cùng với một thanh dị kiếm thần
kỳ bán với gái trên trời. Ngũ phẩm đan dược Tụ Linh đan đã bán được ba nghìn
chín trăm kim tệ, và bảo kiếm bí ẩn thì bán được một vạn một nghìn kim tệ.
Nghe nói là được một người của Hoàng gia mua đi.

Nghe thấy giá tiền như vậy Nhạc Thành cũng bất ngờ, không ngờ thanh bảo kiếm
mà mình tiện tay luyện chế lại có giá mắc hơn đan dược gấp bội như vậy.

Lúc đến cửa hàng binh khí của Nhạc gia, Nhạc Thành phát hiện ra chuyện tình đã
không tốt, tốc độ luyện chế đan dược của Trần Bưu không đủ, vì vậy Nhạc Thành
đành phải khôi phục giá lại, dù sao bây giờ toàn bộ cửa hàng binh khí trong
trấn đều là của Nhạc gia, không sợ không có ai mua.

Ở phía không xa, cửa hàng binh khí của Hoàng gia đã đóng cửa, nghe đồn hôm nay
cửa lớn của Hoàng gia cũng bị đóng chặt.

Sau khi ở bên ngoài đi một vòng, Nhạc Thành một lần nữa quay trở về đại viện
của Nhạc gia, lúc này vừa vặn chạm phải Đổng Đại Ngưu và một đám người đang
cãi nhau.

Nhìn thấy Nhạc Thành trở về, Đổng Đại Ngưu liền đứng thẳng người lên mà nói:

– Đại nhân, người về rồi.

– Đổng Đại Ngưu, ngươi tập hợp tất cả mọi người lại, ta có chuyện muốn nói.

Nhạc Thành nói với Đổng Đại Ngưu.

Nhìn thấy đám người đang cãi nhau ầm ĩ, còn muốn mời đại ca và nhị ca, Nhạc
Thành thầm cảm khái. Hôm nay mình nên nói cho Đổng Đại Ngưu một chút rằng mình
cần một người hầu hữu dụng chứ không phải cần một người hầu không lý tưởng,
mình muốn có một thế lực, khiến cho người ta phải kinh hãi chứ không phải là
một đống phế vật.

– Đại nhân, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.

Một lát sau, Đổng Đại Ngưu liền đem mọi người tụ tập lại.

– Ừ.

Nhạc Thành cất tiếng, nhìn hai trăm người phía trước, mặc dù tu vi miễn cưỡng
đạt yêu cầu nhưn đáng giận là khí thế không bằng Hắc Ảnh dong binh đoàn của
đại ca.

Nhạc Thành nhìn chúng nhân mà nói:

– Ta biết rõ các ngươi ban đầu tới Nhạc gia trong lòng đều có chút gì đó
không muốn, ta hoàn toàn hiểu rõ các ngươi đang suy nghĩ gì cho nên hiện tại
nếu như có người nào muốn rời đi ta sẽ cấp cho các ngươi mỗi người năm kim tệ.

Ngừng lại một chút, Nhạc Thành nhìn thấy có nhiều người cúi đầu liền nói tiếp:

– Nếu các ngươi đồng ý ở lại, mỗi tháng ta sẽ cấp cho các ngươi mỗi người
mười kim tệ, Đấu Linh cấp hai mươi kim tệ, hơn nữa mỗi tháng ta còn cấp ngân
quỹ cho các ngươi, kim ngạch ít nhất là ngoài một trăm kim tệ. sau hai tháng
ta sẽ lựa chọn một trăm người trong nhóm hai trăm người các ngươi, mỗi người
cấp cho hai mươi kim tệ, riêng đấu linh mỗi tháng được bốn mươi kim tệ.

– Đại nhân, người muốn chúng ta làm gì, vào nước sôi lửa bỏng cũng không
thành vấn đề.

Nghe nói mỗi tháng đều được nhiều kim tệ như vậy tất cả mọi người đều đỏ cả
hai mắt.

– Ta muốn lấy từ trong một trăm người các ngươi mà thành lập binh đoàn, các
ngươi chính là những đội viên của nhóm đầu tiên, hai tháng này ta để Đổng Đại
Ngưu huấn luyện các ngươi, những người không hợp cách toàn bộ đều bị loại ra.
Những người trong hai tháng này có mà đột phá được một cấp, ta thưởng năm mươi
kim tệ, đột phá hai cấp ta thưởng 150 kim tệ, nếu đột phá ba cấp ta thưởng 500
kim tệ, nếu có thể có thực lực vọt qua Đổng Đại Ngưu thì sẽ được thay thế vị
trí của hắn. Còn nếu trong vòng hai tháng này các ngươi không có tiền bộ nào
thì cũng trực tiếp bị loại ra, thứ ta muốn là tinh anh, không phải là một nhóm
phế vật.

Nhạc Thành mỉm cười nói.

– Đổng Đại Ngưu, từ nay trở đi ngươi chính là người đứng đầu của bọn họ,
ngươi cũng hãy cố gắng, ngươi có thể chọn ra từ trong đám người này mười tiểu
đội trưởng mà huấn luyện bọn họ, về phần huấn luyện như thế nào ta mặc kệ,
nhưng ta sẽ sắp xếp để các ngươi hai tháng sau tỉ thí với Hắc Ảnh Dong binh
đoàn, nếu như thua thì không thể trách bọn họ, chỉ có thể trách các ngươi,
hiểu chưa?

Nhạc Thành nói với Đổng Đại Ngưu.

– Hiểu rõ, chủ nhân.

Đổng Đại Ngưu hít một hơi lạnh, nếu như hai tháng sau mà mình bị thua thì đại
nhân không biết sẽ làm gì mình đây, nghĩ tới thực lực của Thác Ni Tư và Tử
Điện Mãng mà đã làm người hầu của đại nhân, Đổng Đại Ngưu trong lòng còn hoảng
sợ.

– Đại ca, nhị ca, nhị thúc mọi người tại sao cũng tới đây.

Nhạc Thành quay đầu lại thì phát hiện Nhạc Tử Sơn cùng với bốn người Nhạc long
đã đứng ở phía sau mình, xem ra thì đã tới rất lâu.

– Chúng ta vừa mới đến, thấy con đang phát biểu cho nên không quấy rầy.

Nhạc Tử Sơn nói, nhìn thấy thần sắc và khí thế của Nhạc Thành vừa rồi, Nhạc Tử
Sơn cảm thấy tương lai của Nhạc gia rất sáng rọi.

– Tam đệ, đệ múôn cùng với Hắc Ảnh dong binh đòan của ta tỉ thí một phen sao,
ta đợi đệ đó, ta cũng muốn chờ xem lúc đó người của đệ có thể đánh bại Hắc Ảnh
dong binh đòan hay khôg.

Nhạc Long nói với Nhạc thành, đối với việc tam đệ của mình thay đổi không còn
là phế vật như trước kia nữa, hắn thật sự rất cao hứng.

– Được đại ca, nếu như đệ thua thì đệ sẽ đưa cho huynh hai phần lễ vật thần
bí.

Nhạc Thành cười nói.

– À, đúng rồi phụ thân, hai ngày nữa con sẽ phải đi Thất Tinh Thành một
chuyến, con sẽ để Tử Long và Trần Bưu ở lại Nhạc gia.

Nhạc Thành mỉm cười nói, kỳ đấu giá của Linh Dược môn đã kết thúc, mình cũng
nên đến đó lấy tiền, thừa dịp mua thứ gì đó về luyện chế.

Ở hậu sơn của Nhạc gia, lúc này Nhạc Thành bày ra một cấm chế để luyện chế đan
dược và một số thứ, lần này Nhạc Thành cũng muốn luyện chế một số binh khí và
đan dược, đặc biệt là đại ca và nhị ca của mình, Nhạc Thành đối với tu vi thực
lực của họ thì vẫn không thỏa mãn, muốn luyện chế một số đan dược để bọn họ
đột phá tu vi.

Mặt khác Nhạc Thành cũng muốn luyện chế một số lá bùa, lúc trước hắn nhìn thấy
những ma pháp sư dùng bùa uy lực tăng lên hơn hẳn. Lúc đó Nhạc Thành rất hâm
mộ nhưng chưa thể luyện chế, mãi đến khi đột phá Thai Tức Kỳ hắn mới có thể
đạt đủ trình độ để luyện thành.

Trong lúc Nhạc Thành bế quan luyện chế đan dược và lá bùa, ở trong Nguyên bảo
tông, gia chủ của Hoàng gia đi suốt đêm rời khỏi Lập Anh Trấn tới thất tinh
thành, sáng sớm ngày thứ ba hắn đã tới Nguyên Bảo tông.

– Cái gì, ba đấu vương toàn bộ chết rồi sao, điều này làm sao có thể được,
ngay cả một người cũng không trốn thoát nổi sao?

Tông chủ của Nguyên Bảo tông Vân Thự Quang khó mà có thể tưởng tượng được, ba
đấu vương toàn bộ bị người ta giết chết, chuyện này tuyệt đối không thể.

– Ngươi nói gì, ba đấu vương của Nguyên bảo tông đều bị giết chết.

Một vị trưởng lão mặc áo xanh trừng mắt.

– Không sai, ba vị Đấu vương đại nhân toàn bộ đã bị giết, Nhạc gia đúng là có
một thất tinh đấu gương và một ma pháp sư phong hệ cấp năm, chúng ta không
phải là đối thủ của họ.

Hoàng Huy nhớ tới chuyện đó mà sợ hãi, một cao thủ đấu vương một chiêu dĩ
nhiên là có thể giết.

– Một ma pháp sư cấp năm và một thất tinh cao thủ Đấu Vương.

Vân Thự Quang không kìm được mà hít một hơi lạnh, Nhạc gia làm sao lại có thực
lực mạnh như vậy.

Khuôn mặt của Vân Tuyệt Sơn cũng tái nhợt, nếu như ở trong Thất Tinh Thành có
người biết Vân gia tổn thương ba đấu vương thì nhất định sẽ mượn cơ hội để
chèn ép Vân gia, Vân gia mặc dù thực lực rất mạnh nhưng cũng không có bao
nhiêu cao thủ đấu vương.

– Một ma pháp sư cấp năm, một thất tinh Đấu Vương.

Vân Phỉ Phỉ lẩm bẩm nói, không kìm được mà nhớ tới hai người theo sau lưng Lục
tiên sinh tới Nguyên Bảo tông, hai người này khí tức rất quỷ dị, nàng không
nhìn ra thực lực của bọn họ.

– Tông chủ, chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho Nhạc gia, bọn họ đã giết
ba đấu vương của chúng ta dù cho có phải dốc toàn bộ lực lượng của Nguyên Bảo
tông cũng phải báo thù.

Vân Tuyệt Sơn hung hăng nói, trong mắt đã hiện ra một vẻ giận dữ.

– Vân Tuyệt Sơn, ngươi im miệng cho ta, chúng ta đã tổn thất ba cao thủ đấu
vương, ngươi còn muốn cả Vân gia bị chôn vùi trong tay ngươi phải không?

Tam thúc của Vân Phỉ Phỉ là Vân Kỷ Trung cuối cùng cũng nhịn không được, ba
đấu vương chính là thực lực hạch tâm của Vân gia.

– Vân Kỷ Trung, ngươi dám to tiếng với ta sao?

Vân Tuyệt Sơn nổi giận trừng mắt nhìn Vân Kỷ Trung.

– Vân Tuyệt Sơn, ngươi đừng quên ta là trưởng lão của Nguyên Bảo tông, đồng
thời cũng là người của Vân gia, luận về chức vị ở trong tông thì ta hoàn toàn
không thấp hơn so với ngươi.

– Vân Kỷ Trung dứt khoát hung hăng vỗ bàn một cái mà quát:

– Bình thường ta thấy ngươi ở trong tông hoành hành không sợ ai ta cũng nhịn
ngươi, nhưng hôm nay ngươi đem Vân gia ra trêu đùa, có phải ngươi muốn cho cả
vân gia bị chôn cất không? Một Hoàng gia nho nhỏ vốn không liên quan đến chúng
ta, ngươi, một con rùa đen vì tên đệ tử chó mà mà chôn vùi một tứ phẩm luyện
dược sư và ba đấu vương, ngươi nói ngươi chịu trách nhiệm sao đây?

Vân Kỷ Trung xem như đã hoàn toàn tức giận, mũi nhọn chĩa thẳng về phía Vân
Tuyệt Sơn. Khuôn mặt của Vân Tuyệt Sơn trở nên xanh tím, trước lời nói của Vân
Kỷ Trung, y không thể phản bác được, mà khuôn mặt của vân Thự Quang cũng biến
đổi.

Bình thường ở trong tông, hai vị trưởng lão này đều không ưa nhau, hôm nay Vân
Kỷ Trung mắng Vân Tuyệt Sơn một số người khác cũng ủng hộ, bọn họ cũng biết
nếu như Vân gia không còn thì bọn họ cũng không còn.

– Ngươi, ngươi..

Vân Tuyệt Sơn tức giận nhìn Vân Kỷ Trung trừng trừ, trong miệng một câu cũng
khong nói nên lời. Sau đó y nói với Vân Thự Quang:

– Tông chủ, ngươi xem xem, Vân Kỷ Trung này, hừ chẳng lẽ Vân gia chúng ta bị
Nhạc gia giết nhiều người như vậy, nếu như để người khác biết không phải là bị
cười rụng răng hay sao, về sau ai cũng có thể khi dễ Vân gia và Nguyên Bảo
tông chúng ta.

– Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa.

Vân Thự Quang nghe nói ba đấu vương bị giết chết thì tâm ý đã phiền loạn, bây
giờ nghe hai trưởng lão cãi nhau thì càng không vui, sau đó y lập tức nói với
Vân Ky Trung:

– Ý của trưởng lão ta hiểu rõ nhưng Vân Tuyệt Sơn trưởng lão nó rất đúng, nếu
như vân gia chúng ta bị Nhạc gia giết nhiều người như vậy mà bỏ qua thì sẽ bị
người khác cười rụng răng, về sau thật sự ai cũng có thể khi phụ Vân gia, Vân
gia nhất định phải xuất ra toàn bộ cao thủ báo thù Nhạc gia.

– Tông chủ, người hãy suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này quan hệ trọng đại,
công thêm gần đây Linh dược môn mang tới không ít ảnh hưởng cho Nguyên Bảo
tông, chúng ta trước mắt cần phải xử lý chuyện của Linh dược môn đã.

Vân Phỉ Phỉ nói.

– Phỉ Phỉ, chuyện của Linh Dược môn không nên để trong lòng, bọn họ dù sao
cũng chỉ có một viên đan dược ngũ phẩm và một thanh thần khí mà thôi, chúng ta
trước hết phải tiêu diệt Nhạc gia đã.

Vân Thự Quang nói.

– Aizz, Vân gia phải làm sao bây giờ.

Vân Phỉ Phỉ thở ra một hơi, xem ra Vân gia sắp bị hủy rồi.

– Tông chủ, chúng ta tuyệt đối không thể sai lầm lần nữa, hiện tại Nhạc gia
có cao thủ đấu vương, còn có ma pháp sư cấp năm, chúng ta hiện tại tiêu diệt
Nhạc gia sẽ bị tổn thất lớn.

Vân Kỷ Trung này, không ngờ tông chủ vẫn hồ đồ, đem Vân gia ra vui đùa.

– Ngươi đừng nói ra ta đã quyết định rồi, không diệt Nhạc gia thì Nguyên Bảo
tông và Vân gia chúng ta không còn mặt mũi.

Vân Thự Quang quát lớn:

– Tập hợp tất cả các cao thủ của Nguyên Bảo tông, ta sẽ đích thân dẫn đi tiêu
diệt Nhạc gia.

– Aizzz.

Vân Kỷ Trung chỉ có thể thở ra một hơi bất đắc dĩ, một mình hắn thì có thể làm
gì, chẳng lẽ Vân gia phải thật sự suy tàn sao?

Ba ngày sau, Nhạc Thành mới từ trong sơn động mà xuất quan, ba ngày này Nhạc
Thành luyện chế ra không ít đan dược, trợ giúp cho bọn người Nhạc Long và Nhạc
Hạc. mà trong vài ngày này, tu vi của Nhạc Thành cũng tiến bộ theo, theo Nhạc
Thành đoán thì tu vi của mình còn cách Thai Tức Kỳ không xa, nhiều nhất là mấy
tháng nữa là mình có thể đột phá tới Thai Tức trung kỳ, đến lúc đó có thể
chống lại cao thủ nhất tinh Đấu vương.

– Nhanh lên, các ngươi phải cố gắng lên, nếu như để hai tháng nữa để Đổng Đại
Ngưu ta thua thì thật mất mặt, ta nhất định sẽ không bỏ qua, nhanh lên dùng
sức đi.

Nhạc Thành đang muốn ra sau núi thì nghe thấy thanh âm của Đổng Đại Ngưu
truyền từ chân núi tới.

– Tên Đổng Đại Ngưu này quả nhiên là có biện pháp, nhìn bình thường hắn là
một tên quê mùa không ngờ lại có năng lực như vậy.

Nhạc Thành nấp ở đằng sau một cây đại thụ nhìn nhóm người Đổng Đại Ngưu.

– Được rồi, bây giờ thay đổi một chút, các ngươi khiêng đầu gỗ mà chạy, luyện
ám sát người khác.

Đổng Đại Ngưu không ngừng thúc giục, bộ dạng giống như là tướng quân ở chiến
trường vậy.

– Đại đương gia, để cho chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta hiện tại đã
huấn luyện năm giờ, thật sự là đã rất mệt mỏi.

Một hán tử mệt mỏi nói.

– Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, ta không phải là đại đương gia mà là
đại đội trưởng, các ngươi nếu như không luyện tập hai tháng nữa mà thua thì ta
sẽ thê thảm, các ngươi xem xem, Hắc ảnh binh đoàn của người ta khí thế như vậy
các ngươi không cảm thấy tự ti sao. Mau đứng lên cho lão tử, các ngươi tiếp
tục huấn luyện, nếu như ai chịu khổ không được thì lập tức biến đi, miễn cho
ta phải mất mặt trước đại nhân.

Đổng Đại Ngưu không ngừng rít gào nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.