– Là Thành Nhi sao.
Nhạc Tử Sơn từ từ nói, cảm nhận được khí tức quen thuộc này, y biết rằng con
mình đã trở về.
– Cha, người đừng nói chuyện, con trước hết chữa thương cho người.
Nhạc Thành mỉm cười nói, sau đó hắn lập tức khống chế chân khí trị thương cho
Nhạc Tử Sơn.
– Hoàng gia, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vĩnh viễn.
Cảm nhận được thương thế trên người của Nhạc Tử Sơn, Nhạc Thành liền có một
hận ý, người của Hoàng gia đúng là ngoan tâm thủ lạt, chỉ sợ thương thế của
Nhạc Tử Sơn mà nặng hơn một chút nữa thì cũng chẳng còn tính mạng nữa.
Ba giờ sau, Nhạc Thành mới thu công móc ra hai viên Phục Nguyên đan cho Nhạc
Tử Sơn ăn, một lát sau trên khuôn mặt của Nhạc Tử Sơn hiện ra một mảng hồng,
thương thế của y đã tốt hơn ba thành.
– Phụ thân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy Nhạc Tử Sơn không có gì đáng ngại Nhạc Thành mới mở miệng hỏi.
– Thành nhi, con cuối cùng cũng quay trở lại, nhưng mà… than ôi….
Nhạc Tử Sơn nhìn Nhạc Thành không khỏi chán chường mà thở dài một tiếng, con
của y là tứ cấp Luyện Dược sư, Nhạc Tử Sơn biết vốn Nhạc Tử Sơn còn muốn sau
khi Nhạc Thành trở về thì chống lại Hoàng gia, nhưng lần này Hoàng gia lại
liên hợp với ba gia tộc mà đánh Nhạc gia.
Tiếp theo Nhạc Thành nghe xong tất cả mọi sự tình, hóa ra một tuần lễ trước,
người nhà họ Hoàng tới, Nhạc Tử Sơn bị ba đấu linh của Hoàng gia liên thủ đánh
cho bị trọng thương. Lúc đó Nhạc Tử Phong không ở nhà, thấy đại ca bị đánh như
vậy thì nhịn không được mà đi tìm Hoàng gia, Yến gia trước đến nay cùng một
phe với Nhạc gia, cũng không hề do dự đi theo Nhạc Tử Phong đến Hoàng gia đòi
một câu trả lời.
Kết quả không ngờ Hoàng gia đã có sắp xếp, người của La gia và Tiền gia đều
đồng thời có mặt, trước sự vây hãm của ba đại gia tộc, Nhạc Tử Phong và người
của Yến gia liền bị trọng thương.
– Thành Nhi, con trở về đúng lúc đó, có thể một mình con không làm gì được
tam đại gai tộc nhưng ta đã nói đại ca và nhị ca của con cùng trở về.
Nhạc Tử Sơn nói.
– Cha , người cứ yên tâm, mọi chuyện con sẽ chủ trương, chuyện của Hoàng gia
giao cho con xử lý.
Trong mắt Nhạc Thành tràn ngập sát khí.
– Thành Nhi, ta biết thực lực của con rất mạnh, nhưng Tam đại gia tộc không
dễ đối phó, nhớ rõ phải chờ đại ca và nhị ca của con trở về để thương lượng.
Nhìn thấy sát ý trong mắt của Nhạc Thành, Nhạc tử Sơn rất sợ Nhạc Thành lại
bốc đồng như Nhạc Tử Phong.
– Cha con biết mà.
Nhạc Thành thu liễm sát ý trên người của mình, hận không thể ngay lập tức đưa
Khiếu Thiên hổ và Tử Điện Mãng đi tiêu diệt Hoàng gia, tuy nhiên như vậy thì
quá tiện nghi cho bọn chúng, nhất định phải khiến cho bọn chúng sống không
bằng chết mới xong, còn có La gia Tiền gia, dám đối phó với Nhạc gia, bọn họ
cũng phải hứng chịu sự trả thù gấp mười lần.
– Thành Nhi, bây giờ binh khí phô của Nhạc gia cũng đóng cửa, nhị phẩm luyện
dược sư kia cũng chạy tới Hoàng gia, dược liệu bị Nhạc gia lũng đoạn.
Nhạc Tử Sơn thở dài một hơi.
– Cái đó con sẽ xử lý, ở đây con còn vài viên đan dược, cha mỗi ngày phục một
viên thương thế sẽ tốt lên mấy lần.
Nhạc Thành liền móc mấy viên đan dược giao cho Nhạc Tử Sơn.
– Thành Nhi, con cũng nên xem thương thế của Nhị thúc, còn có gia chủ của Yến
gia, y đối với Nhạc gia cũng không tệ.
Nhạc Thành liền nói:
– Cha, những chuyện này con sẽ xử lý tốt, đan dược trên người của con còn rất
nhiều.
Sau khi rời khỏi Nhạc gia, Nhạc Thành liền đi tới gian phòng của Nhạc Tử
Phong, vừa tới đó Nhạc Thành đã nhìn thấy Nhạc Tử Phong đang dùng đấu khí chữa
thương, thương thế so với Nhạc Tử Sơn cũng không kém hơn nhiều lắm.
Nhạc Thành tiêu hao chân khí chữa thương cho Nhạc Tử Phong, sau đó cũng đưa
vài viên Phục Nguyên Đan cho hắn.
– Thành Nhi, con cuối cùng cũng đã quay trở về, con có đi gặp phụ thân của
con không?
Nhạc Tử Phong được Nhạc Thành trị liệu xong thì thương thế cũng được hồi phục
đôi chút.
– Phong thúc con đã đi thăm cha con, chuyện của Nhạc gia con cũng biết.
Nhạc Thành nói.
– Thành Nhi, những lời thừa ta không nói ra, Nhạc gia còn phải dựa vào con và
nhị ca, đại ca.
Nhạc Tử Phong nghiêm túc nói với Nhạc Thành.
Nhạc Thành nói:
– Con biết rõ con đã có dự định, người cứ yên tâm, chờ đợi thương thế trên
người của Phong thúc lành lặn, con sẽ giao cho thúc một cửa hàng binh khí tốt.
Nhạc Tử Phong rất quan tâm tới cửa hàng binh khí của Nhạc gia này, lần này
ngay cả cửa hàng binh khí cũng bị đóng cửa, Nhạc Thành biết trong lòng Nhạc Tử
Phong khó chịu biết bao.
– Than ôi, tứ phẩm Luyện Dược sư thì thế nào, bây giờ Nguyên Bảo tông đã
không cung cấp dược liệu cho Nhạc gia chúng ta.
Nhạc Tử Phong hơi thở dài.
– Nguyên Bảo tông?
Nhạc Thành mỉm cười nói khẽ:
– Phong thúc cứ yên tâm, con cam đoan mấy ngày nữa sẽ trả lại cho Nhạc gia
một cửa hàng binh khí.
Những linh dược mà Nhạc Thành lấy ở trong thâm hải đủ dùng để luyện chế linh
dược, cho nên không được cung cấp cũng không sao. Về phần chuyện Nguyên Bảo
tông, Nhạc Thành cũng không quan tâm, dù sao cũng đã hơn một năm chưa gặp Vân
Phỉ Phỉ vưu vật kia rồi, cũng nên đi một chuyến.
Dựa theo sự phân phó của Nhạc Tử Sơn, Nhạc Thành đến Yến gia đưa vài viên Phục
Nguyên Đan cho phụ thân của Yến Hiểu Kỳ.
Sau đó sáng sớm hôm sau, bởi vì sợ người nhà họ Hoàng đến Nhạc gia gây phiền
toái cho nên Nhạc Thành ra lệnh Tử Điện Mãng và Trần Bưu trông coi Nhạc gia,
nếu như người nhà họ Hoàng còn tới gây sự thì không cần cố kỵ, giết không tha.
Đi đến nửa đường, Nhạc Thành mặc một bộ y phục màu đen lại, cùng với Khiếu
Thiên hổ và Thác Ni Tư đi về phía Thất Tinh Thành.
Tốc độ của Khiếu Thiên hổ hiện tại so với Nhạc Thành ngự kiếm trước kia còn
nhanh hơn nhiều, Thác Ni Tư hiện tại cũng đã là ma pháp sư phong hệ cấp năm,
vì vậy trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ đã tới Thất Tinh Thành. Sau đó
Nhạc Thành đi tới Nguyên Bảo tông.
Đã hơn một năm chưa tới, Nhạc Thành nhìn thấy Nguyên Bảo tông vẫn như cũ, Nhạc
Thành lấy ra lệnh bài khách quý, tiên vào gian phòng quen thuộc kia.
– Lục tiên sinh, cuối cùng tiên sinh cũng đã tới.
Một lát sau một dáng người kiều mị tiến ra, chính là Vân Phỉ Phỉ.
Nhìn thấy Vân Phỉ Phỉ một năm không gặp, Nhạc Thành cảm thấy hơi thất thần,
Vân Phỉ Phỉ một chút cũng không thay đổi, trước ngực là một cặp nhũ hoa với
khe núi mê người. Bờ eo nhỏ nhắn đong đưa như liễu.
– Gần đây, có một số chuyện xảy ra, hiện tại tại hạ mới quay về.
Nhạc Thành thản nhiên nói, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía ngực của Vân
Phỉ Phỉ.
Vân Phỉ Phỉ cười khanh khách rồi nói:
– Tiểu nữ còn tưởng tiên sinh không tới nữa.
Sau đó ánh mắt của Vân Phỉ Phỉ liền nhìn về phía Thác Ni Tư và Khiếu Thiên hổ,
lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên không nhìn ra thực lực của hai người.
– Tại hạ hôm nay tới đây là có chuyện làm phiền tới Vân tiểu thư.
Nhạc Thành cười làm lành rồi lập tức nói.
– A, xin mời Lục tiên sinh cứ nói.
Vân Phỉ Phỉ đưa ánh mắt dời khỏi Khiếu Thiên Hổ và Thác Ni Tư mà đặt lên trên
người Nhạc Thành.
– Tại hạ muốn biết vì sao Nguyên Bảo tông không cung cấp linh dược cho Nhạc
gia nữa.
Nhạc Thành cất tiếng hior.
– Lục tiên sinh và Nhạc gia ở Lập Anh Trấn có liên quan?
Vân Phỉ Phỉ nghe thấy Nhạc gia thì sắc mặt biến đổi.
– Có một chút quan hệ.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
– Thật xin lỗi, chuyện này tiểu nữ nghe nói ở Lập Anh Trấn Nhạc gia cùng với
Hoàng gia có một số ân oán, Hoàng gia ở bên trong có quan hệ với một số trưởng
bối trong Nguyên bảo tông, cho nên chuyện này tiểu nữ không giúp được gì.
Vân Phỉ Phỉ lúng túng nói.
Vân Phỉ Phỉ không ngờ Lục tiên sinh lại có liên quan với Nhạc gia, tuy nhiên
vị trưởng bối kia lại có địa vị trên nàng cho nên nàng cũng không có biện
pháp.
– Được rồi, tại hạ sẽ nghĩ biện pháp khác, chỉ là trước khi về tại hạ nói một
chút, sau này tại hạ sẽ tới tìm Nguyên bảo tông nhưng sẽ không dễ nói chuyện
như hôm nay.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đổi, trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi tức
giận, chỉ là hiện tại không chỉ Nguyên Bảo tông mà ở trong Thất Tinh Thành còn
có các thực lực khác có dược liệu, Nguyên Bảo tông chẳng qua có thực lực lớn
nhất mà thôi.
– Cái này, thật xin lỗi, vị trưởng bối kia, tiểu nữ cũng đắc tội không nổi.
Vân Phỉ Phỉ mặc dù không nhìn ra khuôn mặt của Nhạc Thành nhưng cũng nhận ra
thanh âm của hắn hơi tức giận.
– Chủ nhân, Nguyên Bảo tông này quả nhiên có quan hệ với Hoàng gia, vậy thì
chúng ta cứ tiêu diệt Nguyên Bảo tông là được rồi.
Khiếu Thiên Hổ đã sớm không vui, nghe thấy thanh âm của Nhạc Thành có vẻ tức
giận thì trứng mắt nhìn Vân Phỉ Phỉ.
Đối với chuyện của Nhạc gia, Khiếu Thiên Hổ và Thác Ni Tư cũng biết một chút.
Nếu như không có Nhạc Thành ngăn cản thì Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng đã sớm
đi tiêu diệt Hoàng gia.
Nghe thấy lời nói của Khiếu Thiên Hổ, Vân Phỉ Phỉ không khỏi cảm thấy hơi giận
mình, người này khẩu khí thật là ngông cuồng, tiêu diệt Nguyên Bảo tông, ở
trong thành Thất tinh không có mấy người làm được, mà nghe Khiếu Thiên Hổ gọi
Nhạc Thành là chủ nhân, vân Phỉ Phỉ đối với Nhạc Thành càng cảm thấy kỳ quái.
– Khiếu Thiên, ngươi đừng làm càn.
Nhạc Thành quát Khiếu Thiên Hổ, sau đó mỉm cười với Vân Phỉ Phỉ:
– Người của tại hạ tính khí không tốt, kính xin Vân tiểu thư thứ lỗi.
Bỗng nhiên Nguyên Bảo tông và Hoàng gia cũng có quan hệ Nhạc Thành cũng biết
rằng tiêu diệt Nguyên Bảo tông có một số khó khăn, Nguyên Bảo tông ở trong
thành Thất Tinh có thực lực không nhỏ, cao thủ đấu hoàng dĩ nhiên là có.
Tuy nhiên nếu như chuyện Nhạc gia và Hoàng gia Nguyên Bảo tông can thiệp thêm
nữa thì Nhạc Thành cũng không ngại đấu với Nguyên Bảo tông, có Khiếu Thiên Hổ
và Tử Điện Mãng, chỉ cần bên trong Nguyên Bảo tông không có cửu tinh, thập
tinh Đấu Hoàng thì Nhạc Thành cũng không sợ.
– Không sao, chỉ là tiểu nữ thật không thể giúp tiên sinh, xon lỗi.
Vân Phỉ Phỉ hơi buồn khổ mà nói.
Nhạc Thành cảm thấy Vân Phỉ Phỉ cũng không nói dối liền lập tức trả lời:
– Không sao, đã quá bất kính rồi, kính xin Vân tiểu thư nói với người của
Nguyên Bảo tông, chuyện của Nhạc gia tại hạ đã lo định rồi, Nguyên Bảo tông
lần này nếu nhúng tay vào tại hạ sẽ không khách khí, còn nữa tứ phẩm luyện
dược sư kia vốn là người của Nguyên Bảo tông phải không? Ba ngày sau nếu như
Tứ phẩm luyện dược sư đó không rời khỏi Hoàng gia thì tại hạ sẽ giết không
tha!
Nói xong, Nhạc Thành mang theo Khiếu Thiên Hổ và Thác Ni Tư rời đi, nhìn theo
hình bóng của Nhạc Thành, Vân Phỉ Phỉ không kìm được mà khẽ run lên, sau đó
lẩm bẩm nói:
– Sát khí thật là nồng đậm, ta phải trở vè tông nói một tiếng.
– Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu.
Sau khi rời khỏi Nguyên Bảo tông, Thác Ni Tư liền hỏi Nhạc Thành.
– Đi tới Linh Dược môn.
Nhạc Thành mỉm cười nói. Ở trong thất Tinh Thành, Linh Dược môn hẳn là có bán
linh dược, chỉ cần nơi này có bán linh dược đối với Nhạc Thành đã là quá đủ
rồi, dù sao cửa hàng binh khí của Nhạc gia cũng không cần quá nhiều dược liệu.
Một ngày sau, Nhạc Thành cùng với Khiếu Thiên hổ, Thác Ni Tư xuất hiện ở trong
Linh Dược môn.
– Linh Dược môn so với Nguyên Bảo tông thì thế lực kém hơn không ít.
Nhìn thấy Linh Dược môn các thiết bị ở bên trong đều kém hơn Nhạc Thành lẩm
bẩm nói:
– Nếu như Linh Dược môn mà chịu hợp tác với ta, ta có thể đưa Linh Dược môn
nhanh chóng vượt qua Nguyên Bảo tông.
– Ai muốn tìm ta?
Một thanh âm trầm thấp từ trong nội đường của Linh Dược môn truyền ra, sau đó
là một tên mập mạp.
– Người này thật là béo mập.
Nhạc Thành nhìn thấy người này đến thì hơi kinh ngạc với thân hình của hắn.
Người mập này chính là môn chủ của Linh Dược môn bây giờ, tên gọi là Hùng
Minh.
– Hùng mập, đại nhân nhà ta có chuyện cần thương lượng với ngươi.
– Các ngươi là ai, cái tên Hùng mập cũng có thể để các ngươi gọi sao.
Nghe thấy người khác gọi mình là Hùng mập, trên khuôn mặt của y hiện lên một
vẻ tức giận.
Thác Ni Tư không nói gì mà rút hai hộp gấm trên người ra đưa cho Hùng Minh,
đây chính là hai viên đan dược Tụ Khí đan mà hôm qua Nhạc Thành luyện chế, còn
có một thanh trường kiếm.
– Ngũ phẩm đan dược, Tụ Khí đan.
Hùng Minh trừng mắt nhìn Thác Ni Tư, sau đó liền tiếp nhận hộp gấm mở hộp thứ
nhất ra xem thì nhịn không được la lên.
– Đây là kiếm gì?
Hùng Minh mở cái hộp gấm dài thứ hai ra xem, trong đó quả nhiên là một thanh
trường kiếm màu xanh.
– Đây là bảo kiếm do đại nhân chúng ta dùng ma pháp luyện thành, không cần sự
hỗ trợ của đấu khí và ma pháp cũng có thể khiến cho người ta tăng thêm ba
thành lực công kích.
Thác Ni Tư liền khoe khoang với Hùng Minh.
-Không cần đấu khí và ma pháp nào hỗ trợ cũng có thể tăng thêm ba thành lực công kích sao?
Hùng Minh nhìn thanh kiếm trong tay mà không kìm được chấn động.
– Các ngươi đây là.
Nhìn bảo vật trong tay, Hùng Minh đã sớm không để ý tới việc Thác Ni Tư gọi
mình là Hùng mập nữa.
– Đây là đại nhân nhà ta muốn ủy thác cho Linh Dược môn các ngươi đấu giá hai
thứ này, các ngươi sau khi đấu giá thành công xong sẽ nhận được hai phần tiền
thuê sau đó đại nhân chúng ta mỗi tháng đều xuất ra một số thứ tốt cho các
ngươi đấu giá.
Dựa theo sự phân phó trước kia của Nhạc Thành, Thác Ni Tư nói với Hùng Minh.
– Để cho Linh dược môn đấu giá, hai thành tiền thuê?
Hùng Minh kinh ngạc nhìn Thác Ni Tư, đây không phải là nói đùa sao?
– Ta lừa tên mập mạp nhà ngươi làm gì, đây chính là đại nhân nhà ta.
Thác Ni Tư nói.
– Đại nhân nhà ngươi…
Hùng Minh lúc này mới chú ý tới Nhạc Thành.
– Hùng Minh, yêu cầu của ta chính là như vậy, nếu như ngươi đáp ứng thì ta sẽ
để Tụ Linh Đan và bảo kiếm cho ngươi đấu giá.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
– Đại nhân mời ngồi.
Hùng Minh kinh ngạc đánh giá Nhạc Thành, vừa rồi tên kia nói Nhạc Thành là chủ
nhân luyện chế đan dược thì không khỏi cảm thấy tông kính. Hiện tại Linh Dược
môn cũng chỉ có một tứ phẩm luyện dược sư mà thôi, mà Nguyên Bảo tông có tới
mấy người, nếu như mình được một Ngũ phẩm luyện dược sư tương trợ thì Linh
Dược môn sẽ nhanh chóng lớn mạnh lên.