Tu Chân Giả Tại Dị Thế – Chương 76: Lục giai ma thú Khiếu Thiên Hổ – Botruyen

Tu Chân Giả Tại Dị Thế - Chương 76: Lục giai ma thú Khiếu Thiên Hổ

– Phần Tiên Liệt Diễm cầu.

Nhạc Thành chờ đúng cơ hội này mà biến đổi thủ ấn, hai tay ngưng tụ thành Vô
Thượng Chân Hỏa nóng bỏng đánh về phía Thổ Linh Báo. Hiện tại tu vi của Nhạc
Thành đã là Khai Quang Hậu kỳ đỉnh phong, Phần Tiên Liệt Diễm cầu đủ để giết
chết một đại đấu sư thập tinh.

– Bành.

Một tiếng vang thật lớn, thân thể của Thổ linh báo bị đánh văng tới một cây
đại thụ, cây gỗ bị chẻ gãy, thân thể của Thổ Linh báo rớt xuống mặt đất mà đốt
cháy.

Dưới ngọn lửa của Vô Thượng Chân Hỏa vạn vật cũng có thể bị thiêu đốt huống
chi là mãnh thú tam giai nho nhỏ.

Một đạo thủ ấn của Nhạc Thành biến hóa, Nhạc Thành dập tắt hỏa diễm của Thổ
Linh Báo.

Sau đó hắn lấy ra nội đan rồi đi tới trước mặt. Trên đường đi Nhạc Thành lại
đánh chết hai con mãnh thú tam giai khác nữa, càng vào ban đêm thì ma thú ở
trên đảo càng nhiều cho nên Nhạc Thành phải quay trở về sơn động của mình.

Sau khi bố trí một đạo cấm chế ở động khẩu Nhạc Thành khoanh chân tu luyện,
cảm thấy khoảng cách tới Thai Tức Kỳ đã ngày càng gần, chỉ còn kém một bước
cuối cùng.

Ngày hôm sau Nhạc Thành đình chỉ tu luyện sau đó lại lên đường, hôm nay mục
tiêu của hắn chính là đánh chết năm ma thú tam giai.

Hai canh giờ sau Nhạc Thành lại tiến vào trong một mảng rửng rậm rạp, đây
chính là một hạp cốc. Vừa mới bước vào đây không bao lâu đã có một số chim
chóc và ma thú đê giai bay tán loạn, tựa hồ như cả sơn lâm bị chấn động vậy.

– Sẽ không có ma thú tam giai chứ.

Nhạc Thành thầm nói trong lòng, bỗng dưng bốn phía trong rừng cây bay ra bốn
cái ma pháp phi thảm, trên mỗi tấm thảm đều có bốn năm người, còn có ba người
là ma pháp sư hỏa hệ tam cấp, và một ma pháp sư phong hệ tứ cấp.

– Chạy mau đằng sau có lục giai ma thú.

Một phong hệ ma pháp sư nhìn thấy Nhạc Thành ở phía dưới thì hảo ý nói.

– Cái gì, lục giai ma thú.

Nhạc Thành liền lập tức triệu hồi phi kiếm mà bay đi. Lục giai ma thú hoàn
toàn có thể chống lại cường giả đấu hoàng, nếu hiện tại mà mình ***ng phải nó
thì trốn cũng không được.

– Vị huynh đệ này, đây là ma pháp bảo vật gì mà tốc độ lại nhanh như vậy.

Tứ cấp ma pháp sư có hảo ý nhắc nhở Nhạc Thành nhìn thấy Nhạc Thành dẫm lên
một phi kiếm mà bay lên trên không trung, tốc độ còn nhanh hơn cả mình thì
kinh ngạc.

Nhạc Thành đánh giá thanh niên nhắc nhở mình kia, tuổi của hắn phỏng chừng là
hai mươi lăm hai mươi sáu, bộ dạng cũng có vẻ tuấn lãng, bởi vì nhờ thanh niên
này vừa nhắc nhở mình cho nên Nhạc Thành đối với y cũng cảm thấy hảo cảm hơn
mà nói:

-Đây chính là phi hành bảo kiêm trong gia tộc ma pháp, các huynh tại sao lại chọc tới lục giai ma thú.

– Rống.

Nhạc Thành vừa dứt lời thì chỉ thấy ở trên bầu trời có xuất hiện một mảng đen,
một con hổ lớn màu kim bạch lao ra khỏi rừng cây, thân hình cao khoảng hơn
mười thước.

Con ma hổ cực đại này lăng không đứng ở trên không trung, vừa ra khỏi rừng rậm
nó há miệng cắn xuống ma pháp phi thảm gần nhất.

Trước mặt lục giai ma thú những người này đều chỉ có thực lực nhị tinh Đấu
Linh, không có bất kỳ sức phản kháng gì.

– Lục giai ma thú, Khiếu Thiên Hổ.

Nhìn về phía con bạch hổ phía sau, Nhạc Thành hít vào một hơi thật sâu, Khiếu
Thiên Hổ chính là lục giai ma thú, kinh khủng nhất trong mắt của mọi người.

– Huynh đệ, chạy mau đi.

Một thanh niên tứ cấp ma pháp sư hướng về phía Nhạc Thành mà nói, hiện tại
cũng chỉ có hắn và Nhạc Thành có tốc độ cao nhất.

Sau một lát bốn người ở trên tấm thảm đầu tiên đều bị Khiếu Thiên Hổ nuốt
chửng.

– Các huynh tại sao lại trêu chọc đến lục giai ma thú?

Nhạc Thành hướng về phía ma pháp sư tứ cấp bên cạnh mà hỏi, lục giai ma thú ở
thâm hải cũng không có bao nhiêu.

– Chúng ta mười mấy người phát hiện ra một sơn động thần bí, cảm thấy bên
trong nhất định có vật gì đó, ai biết trong đó chính là lục giai ma thú.

Tứ cấp ma pháp sư biến đổi thành một tốc độ phi hành cao, sắc mặt hơi tái
nhợt.

– Rống.

Đằng sau lưng là một tiếng rít gào lần nữa, ba ma pháp sư ở đằng sau một lần
nữa bị nuốt vào trong miệng của Khiếu Thiên Hổ. Tốc độ của Khiếu Thiên hổ thật
sự là quá nhanh, khiến cho mọi người không sống nổi.

Hiện tại những người liều mạng trốn đi cộng thêm Nhạc Thành cũng chỉ có năm
người. Nhạc Thành một bên thầm ngự kiếm phi hành, một bên nghĩ cách chống lại
lục giai ma thú.

-A cứu ta.

Nhạc Thành nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng hét thảm, một ma pháp sư
tam cấp đã tiến vào trong miệng Khiếu Thiên Hổ.

– Nhân loại đáng chết, ta muốn giết sạch các ngươi.

Thanh âm của Khiếu Thiên Hổ đinh tai nhức óc quanh quẩn giữa không trung, lập
tức thân ảnh đánh về phía trước, một tam cấp ma pháp sư trong mắt hắn giống
như là một con kiến hôi nhỏ bé vậy.

– Nhanh bay về hướng kia.

Nhạc Thành hướng về phía ma pháp sư tứ cấp bên cạnh mà nói.

Khiếu Thiên Hổ cách mọi người phía sau không đủ hai trăm thước, tứ cấp ma pháp
sư kia không hề do dự bay về phía hạp cốc.

– Nhân loại đáng chết, các ngươi không chạy thoát được đâu.

Khiếu Thiên Hổ đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía hai nhân loại trong hạp cốc.

– Không tốt, hắn đuổi theo rồi.

Tứ cấp ma pháp sư hoảng sợ nói, kết cục của mấy đồng bạn khiến hắn phải sợ
hãi.

Nhạc Thành nhìn thấy thân ảnh vô cùng lớn của Khiếu Thiên Hổ thì cũng không
biết phảm làm gì. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy ở phía trước có cự thạch chồng
chất.

Nói là đá chồng chất nhưng thật ra chỉ là một mảng núi đá, ở bên trạnh là
những con đường nhỏ giao thoa, người đứng ở bên trong không thể dễ dàng bị
phát hiện.

– Rống các ngươi không trốn được đâu.

Khiếu Thiên Hổ phát hiện ra có hai nhân loại ở trong toà núi đá thì rít gào,
sau đó cũng tiên tới.

Trong lúc Nhạc Thành và tứ cấp ma pháp sư cho rằng Khiếu Thiên Hổ không chạm
được vào ní đá thì thân hình của nó thu lại nhỏ như con mèo, trong nháy mắt đã
nhảy vào trong đó.

– Đáng chết, tại sao lại có thể như vậy.

Trong lòng Nhạc Thành thầm cả kinh, Khiếu Thiên Hổ còn có thiên phú này, thật
là vô cùng phiền toái.

– Huynh đệ, chúng ta chết chắc rồi.

Thanh niên tứ cấp ma pháp sư liền biến đổi thần sắc từ hoảng sợ sang chán
chường, ở trước mặt lục giai ma thú ngay cả dũng khí phản kháng y cũng không
có.

– Nhạc Thành, tên khốn kiếp này ngươi cuối cùng cũng đã chạm phải Khiếu Thiên
Hổ.

Đúng lúc này thanh âm của Yêu Huyên kinh ngạc truyền đến trong đầu Nhạc Thành.

– Ta làm sao biết, tên súc sinh này chọc tới ta.

Nhạc Thành cũng khó hiểu vô cùng nói.

– Hiện tại ta phải làm sao bây giờ.

– Khiếu Thiên Hổ này thực lực không tệ, ta ở thời kỳ hưng thịnh nhất cũng
không nắm chắc có thể đánh chết được nó mà hiện tại ta chỉ có sáu thành thực
lực, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi.

Yêu Huyên thở dài.

– Cho dù như thế thì ta cũng phải tiêu hao hết linh hồn lực vất vả khôi phục
lại.

– Ngươi cũng đừng so đo linh hồn lực của ngươi, chỉ cần ngươi có thể đánh bại
Khiếu Thiên hổ này ta cam đoan trong vòng một năm sẽ khôi phục linh hồn lực
của ngươi.

Nhạc Thành nói với Yêu Huyên.

– Thật sự, ngươi không gạt ta chứ?

Yêu Huyên không thể tin được mà nhìn Nhạc Thành, Luyện Dược sư cũng có thể
luyện ra đan dược tăng cường linh hồn lực sao.

– Ta không lừa ngươi.

Nhạc Thành nói Luyện Dược sư tuy không thể luyện chế ra đan dược tăng cường
linh hồn lực nhưng Nhạc Thành có thể.

– Được rồi, vậy ta giúp ngươi ngăn cản Khiếu Thiên Hổ này, chỉ là ta cũng
không có thực lực đánh chết nó.

Yêu Huyên nói, dù sao nếu Nhạc Thành chết thì nàng cũng không khá hơn gì.

– Cái này.

Nhạc Thành nhất thời khó hiểu vô cùng, ngăn cản Khiếu Thiên Hổ này tựa hồ cũng
không có tác dụng gì, Yêu Huyên chỉ là linh hồn thể, ngăn cản Khiếu Thiên Hổ
cũng không được bao lâu.

– Đúng rồi, trong túi trữ vật của ta còn có một Khốn Thú quyển, ngươi có thể
xuất hiện đánh với Khiếu Thiên Hổ một thời gian không?

Nhạc Thành đột nhiên nghĩ tới thủ đoạn này của mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.